Thursday, April 28, 2011

Amazing fly...

Tuyệt đẹp

Khi bạn nhìn mọi thứ bằng một đôi mắt mới







Con tàu bắt đầu chuyển động, chật kín bởi đủ mọi loại người : từ những công nhân viên chức đến các cô cậu sinh viên trẻ. Ngồi cạnh cửa sổ là một ông lão cùng người con trai tầm tuổi ba mươi. Gương mặt anh tràn ngập bởi niềm ham thích khó tả: Anh thật sự bị kích động bởi cảnh sắc bên ngoài.

“ Bố ơi, nhìn này, những cái cây này như đang chuyển động, thật là đẹp quá!!! “

Lối cư xử kiểu này của người con trai ba mươi tuổi khiến mọi người thấy thật kỳ quặc. Người ta bắt đầu rì rầm nho nhỏ.

“Người kia trông như bị loạn trí…” Một người đàn ông thì thào với vợ của mình.

Đột nhiên trời đổ cơn mưa, từng giọt từng giọt lặng lẽ rơi xuống đầu các hành khách qua khung cửa mở rộng. Người con trai bao mươi tuổi đầy hạnh phúc :

“Cha ơi, đẹp quá… Mưa đẹp quá…”

Một người phụ nữ phát cáu. Cơn mưa đang làm hỏng chiếc áo mới của cô.

“Ông có thấy trời đang mưa không? Nếu con trai ông có vấn đề thì nên đưa đi điều trị thần kinh chứ không phải ở đây để làm phiền người khác nơi công cộng”

Người con trai giật mình quay lại, đôi mắt nãy vốn vui tươi chợt như phủ một mảng sương mờ mịt.

Ông bố ngượng ngùng đôi chút rồi trả lời bằng giọng trầm trầm :

“Chúng tôi đang trên đường từ bệnh viện trở về. Con trai tôi vừa ra viện sáng nay. Nó bị mù bẩm sinh và mới được thay giác mạc. Cơn mưa…và mọi thứ đều quá mới mẻ với nó. Xin mọi người thứ lỗi.”

Những thứ ta thấy hay cảm nhận đều chỉ bắt nguồn từ quan điểm bản thân cho đến khi ta biết sự thật. Giống như một loài hoa, có thể là loa kèn, thược dược, hướng dương, v..v.. , dù ta có biết tên cũng như màu sắc, mùi vị,…, ta cũng chỉ “biết” nó qua chính cảm nhận chủ quan.

Một cái tên hay vẻ bề ngoài chẳng cho ta “hiểu” gì về bản chất thật sự.

Ta sống với đôi mắt trời sinh, có mấy ai tự cho đó là món quà? Ta chỉ sợ bẩn quần áo, có mấy khi để ý cơn mưa đẹp đẽ nhường nào?

Bởi ta chỉ để trong mắt những gì ta muốn…

Giá như, chỉ giá như thôi, ai cũng nhìn bằng đôi mắt như mới được sinh ra lần đầu…

-St-

Tuesday, April 26, 2011

Có cánh chuồn nào trên vai em không?





Thành phố nhỏ yên tĩnh và xinh đẹp, hai người yêu đắm say, mỗi bình minh đều đến bờ biển ngắm mặt trời mọc, và mỗi chiều đi tiễn bóng tà dương ở bãi cát. Dường như những ai đã gặp đôi tình nhân đều nhìn theo với ánh mắt ngưỡng mộ.
Một ngày, sau vụ đâm xe, cô gái trọng thương im lìm nằm lại trên chiếc giường bệnh viện, mấy ngày đêm không tỉnh lại.
Buổi sáng, chàng trai ngồi bên giường tuyệt vọng gọi tên người yêu đang vô tri vô giác; đêm xuống, chàng trai tới quỳ trong giáo đường nhỏ của thành phố, ngước lên thượng đế cầu xin, mắt không còn lệ để khóc than.
Một tháng trôi qua, người con gái vẫn im lìm, người con trai đã tan nát trái tim từ lâu, nhưng anh vẫn cố gắng và cầu xin hy vọng. Cũng có một ngày, thượng đế động lòng.
Thượng đế cho chàng trai đang gắng gượng một cơ hội. Ngài hỏi: "Con có bằng lòng dùng sinh mệnh của con để đánh đổi không?" Chàng trai không chần chừ vội đáp: "Con bằng lòng"
Thượng đế nói: "Ta có thể cho người con yêu tỉnh dậy, nhưng con phải đánh đổi ba năm hoá chuồn chuồn, con bằng lòng không?" Không chần chừ chàng trai vội đáp: "Con bằng lòng"
Buổi sáng, cánh chuồn rời Thượng đế bay vội vã tới bệnh viện, như mọi buổi sáng. Và cô gái đã tỉnh dậy!
Chuồn chuồn không phải người, chuồn chuồn không nghe thấy người yêu đang nói gì với vị bác sĩ đứng bên giường.
Khi người con gái rời bệnh viện, cô rất buồn bã. Cô gái đi khắp nơi hỏi về người cô yêu, không ai biết anh ấy đã bỏ đi đâu.
Cô ấy đi tìm rất lâu, khi cánh chuồn kia không bao giờ rời cô, luôn bay lượn bên người yêu, chỉ có điều chuồn chuồn không phải là người, chuồn chuồn không biết nói. Và cánh chuồn là người yêu ở trước mắt người yêu nhưng không được nhận ra.
Mùa hạ đã trôi qua, mùa thu, gió lạnh thổi những chiếc lá cây lìa cành, cánh chuồn không thể không ra đi. Vì thế cánh rơi cuối cùng của chuồn chuồn là trên vai người con gái.
Tôi muốn dùng đôi cánh mỏng manh vuốt ve khuôn mặt em, muốn dùng môi khô hôn lên trán em, nhưng thân xác quá nhẹ mỏng của chuồn chuồn cuối cùng vẫn không bị người con gái nhận ra.
Chớp mắt, mùa xuân đã tới, cánh chuồn cuống cuồng bay trở lại thành phố tìm người yêu. Nhưng dáng dấp thân quen của cô đã tựa vào bên một người con trai mạnh mẽ khôi ngô, cánh chuồn đau đớn rơi xuống, rất nhanh từ lưng chừng trời.
Ai cũng biết sau tai nạn người con gái bệnh nghiêm trọng thế nào, chàng bác sĩ tốt và đáng yêu ra sao, tình yêu của họ đến tự nhiên như thế nào, và ai cũng biết người con gái đã vui trở lại như những ngày xưa.
Cánh chuồn chuồn đau tới thấu tâm can, những ngày sau, chuồn chuồn vẫn nhìn thấy chàng bác sĩ kia dắt người con gái mình yêu ra bể xem mặt trời lên, chiều xuống đến bờ biển xem tà dương, và cánh chuồn chỉ có thể thỉnh thoảng tới đậu trên vai người yêu, chuồn chuồn không thể làm gì hơn.
Những thủ thỉ đắm say, những tiếng cười hạnh phúc của người con gái làm chuồn chuồn ngạt thở.
Mùa hạ thứ ba, chuồn chuồn đã không còn thường đến thăm người con gái chàng yêu nữa. Vì trên vai cô ấy luôn là tay chàng bác sĩ ôm chặt, trên gương mặt cô là cái hôn tha thiết của anh ta, người con gái không có thời gian để tâm đến một cánh chuồn đau thương, cũng không còn thời gian để ngoái về quá khứ.
Ba năm của Thượng đế sắp chấm dứt. Trong ngày cuối, người yêu ngày xưa của chuồn chuồn bước đến trong lễ thành hôn với chàng bác sĩ.
Cánh chuồn chuồn lặng lẽ bay vào trong nhà thờ, đậu lên vai người mà anh yêu, chàng biết người con gái anh yêu đang quỳ trước Thượng đế và nói : "Con bằng lòng!". Chàng thấy người bác sĩ lồng chiếc nhẫn vào tay người con gái. Họ hôn nhau say đắm ngọt ngào. Chuồn chuồn để rơi xuống đất một hạt lệ đau đớn.
Thượng đế hỏi: "Con đã hối hận rồi sao?" Chuồn chuồn gạt hạt lệ nói: "Con không!"
Thượng đế hài lòng nói: "Nếu vậy, từ ngày mai con có thể trở thành người được rồi!"
Chuồn chuồn soi vào hạt nước mắt nhỏ, chàng lắc đầu đáp: " Hãy để con cứ làm chuồn chuồn suốt đời..."

Yêu một người không nhất định là phải có được họ. Nhưng đã có được một người thì hãy gắng bằng mọi giá để ở bên họ. Có cánh chuồn nào trên vai bạn không?

Một số mẫu logo sáng tạo



Logo được xem là một công cụ tiếp thị hiệu quả. Những logo bắt mắt, ấn tượng sẽ giúp các doanh nghiệp nổi bật hơn trên lĩnh vực kinh doanh của mình, thậm chí tên toàn thị trường. Chính bởi lý do đó, logo được chú trọng rất nhiều trong việc thiết kế.

Có rất nhiều phong cách khác nhau, nhưng thông dụng nhất và tạo nhiều ấn tượng nhất là việc sử dụng “khoảng trắng” (hay còn gọi là âm-dương bản) để tạo điểm nhấn. Những logo làm theo phong cách âm-dương bản thường có đặc điểm chung là đơn giản, nét đanh và ke, không diêm dúa rườm rà. Người ta đánh giá cao phong cách này vì tính thông minh và khái quát do logo mang lại.

Egg-in-Spoon

thiết kế,hình ảnh,sáng tạo,amazon,phát triển,công cụ,công ty,kinh doanh,nghiên cứu,thị trường,sản phẩm,thân thiện,chia sẻ

Thoạt nhìn, chữ “e” này chẳng có gì ấn tượng. Nhưng logo này được thiết kế cho một dịch vụ chuyển phát nhanh có tên “Egg-in-Spoon” (trứng trong thìa) với khẩu hiệu “Nhanh và cẩn thận”. Còn chần chừ gì nữa? Hãy thử nhìn lại logo thật kỹ một lần nữa, bạn sẽ thấy quả trứng và cái thìa ở ngay trung tâm. Thật tuyệt vời phải không?

The Brand Union

thiết kế,hình ảnh,sáng tạo,amazon,phát triển,công cụ,công ty,kinh doanh,nghiên cứu,thị trường,sản phẩm,thân thiện,chia sẻ

Thiết kế kiểu chữ đặt ẩn trong không gian ban đầu sẽ gây cảm giác khó chịu cho người nhìn vì mọi thứ hết sức lộn xộn, chẳng ra đâu vào đâu. Tuy nhiên nếu nhìn kỹ, nhà thiết kế đã sử dụng màu sắc và biểu tượng hết sức khéo léo.

Những chữ cái nằm ẩn trong nền trắng sẽ dần xuất hiện. Thế nên chúng không phải là một mớ hỗn độn, khó hiểu, không hình dạng.

Truce

thiết kế,hình ảnh,sáng tạo,amazon,phát triển,công cụ,công ty,kinh doanh,nghiên cứu,thị trường,sản phẩm,thân thiện,chia sẻ

Đây là sự kết hợp hoàn hảo giữa khoảng trắng và những chữ cái trong từ “truce” để tạo thành biểu tượng 2 chiều hoàn hảo. Nó được thiết kế bởi Turner Duckworth, người từng làm việc với Coca-Cola và Amazon.com.

Bermuda Aquarium

thiết kế,hình ảnh,sáng tạo,amazon,phát triển,công cụ,công ty,kinh doanh,nghiên cứu,thị trường,sản phẩm,thân thiện,chia sẻ

Đây là hình ảnh Schuster phát triển cho Bermuda Aquarium (trung tâm bảo tồn và nghiên cứu đại dương nằm ở Bermuda). Trên thực tế, hình ảnh này chưa được công nhận, nhưng nhiều ý kiến cho rằng những nhà quản lý nên xem xét một sự thay đổi.

Thiết kế này được coi là đẹp hơn, hiện đại hơn và bắt mắt hơn nhiều so với cái họ đang sử dụng. Hai chú cá bơi cạnh nhau, hình ảnh rất đơn giản nhưng mang đầy ý nghĩa cần truyền tải.

Café Melody

thiết kế,hình ảnh,sáng tạo,amazon,phát triển,công cụ,công ty,kinh doanh,nghiên cứu,thị trường,sản phẩm,thân thiện,chia sẻ

Được thiết kế bởi Jure Klaric cho một quán bar sang trọng ở Croatia. Càng nhìn lâu, bạn mới thấy được sự tinh tế trong khâu sáng tạo của Klaric. Điểm nhấn của logo không chỉ là chữ “C” cách điệu mà thực tế còn cả hình ảnh một cốc café đặt trên chiếc đĩa nhìn từ trên cao.

8 Fish

thiết kế,hình ảnh,sáng tạo,amazon,phát triển,công cụ,công ty,kinh doanh,nghiên cứu,thị trường,sản phẩm,thân thiện,chia sẻ

Nhà thiết kế sử dụng 8 con cá xếp đan xem nhau để minh họa cho tên một công ty. Chính khoảng cách giữa 4 chú cá vàng sẽ xuất hiện 4 chú còn lại. Sản phẩm này của Jerrod Ames được đánh giá cao nhất năm 2009.

Ogden Plumbing

thiết kế,hình ảnh,sáng tạo,amazon,phát triển,công cụ,công ty,kinh doanh,nghiên cứu,thị trường,sản phẩm,thân thiện,chia sẻ

Nhà thiết kế Matt Everson chia sẻ: “Ogden luôn đưa dịch vụ lên hàng đầu, vì vậy tôi quyết định tạo nên một cái gì đó thật thân thiện. Từ đó tôi mới nghĩ ra hình ảnh người thợ ống nước đang chạy”. Khoảng trắng ở phần đầu và giữa tay với chân chính là 2 chữ cái "O" và "P" được cách điệu.

Girl Scouts of America

thiết kế,hình ảnh,sáng tạo,amazon,phát triển,công cụ,công ty,kinh doanh,nghiên cứu,thị trường,sản phẩm,thân thiện,chia sẻ

Một logo nổi tiếng và dễ dàng được nhận ra từ việc sử dụng khoảng trắng là của Hội nữ hướng đạo sinh Mỹ. Saul Bass thiết kế biểu tượng này năm 1978 và cho tới nay nó vẫn xuất hiện rộng rãi.

Chàng trai giả giọng 12 ca sĩ khi hát nhạc Trịnh

Khán giả ngỡ ngàng khi được nghe chất giọng đặc trưng của Đàm Vĩnh Hưng, Lam Trường, Ưng Hoàng Phúc, Duy Mạnh, Khánh Ly, Phương Thanh, NSND Thu Hiền, Khánh Phương, Tuấn Ngọc, Chế Linh, Phan Đinh Tùng và cả tiếng kèn saxophone của nghệ sĩ Trần Mạnh Tuấn. Sau khi giả giọng 12 ca sĩ, Mai Quốc Việt mới thể hiện chất giọng thật của mình ở phần cuối bài hát.

Monday, April 25, 2011

Phát hiện gây chấn động khi thịt được ngâm với pepsi

Làm trẻ con thật là thíchhhhh =)))))))

Tẹt luôn và chả bao giờ phải xoắn =))

[ MV ] Tau Thích Mi - Lil'pig


Tau thích mi nhưng tau không hề dám nói ra
có lẽ ngại có lẽ dị hoặc không có lí do gì cả
tao biết tao k = đc người ta nên nói thích mi chỉ là 1 điều gì đó rất xa mà
iu là 1 thứ quá cao khỏi tầm tay nên tao nói thich mi chắc cũng k sao đâu nhỉ
tao biết mi k cho nhưng tao thik như rứa đó
tao thích ngồi ngắm ánh mắt của mi mỗi khi mi nhìin hay mi đang ngó
hay mỗi lúc mi lặng thinh đi vì những điều k vui làm mi cau có
tao biết tao k mong đc như thằng Baek Hyun đc Hyun Jung kêu là chồng ơi
nhưng mỗi khi mi kêu tao là heo ơi heo sao tao thấy vui thế
chữ heo kéo dài ra và chữ ơi nặng cả tạ
với đôi mắt to tròn như căng ra
khiến tao gần như gục ngã
mi như trái đất khiến bao nhiu vệ tinh nhân tao bay quanh chết ngất
tao như mặt trăng đứng từ xa nhìin mi với tình cảm chân thật
và 1 thứ gì đó gần như đã đánh mất

3ph nó quá ngắn nếu so với 1 ngày
3 từ tao thik mi nó quá khó để nói ngay
3 năm để tao cố gắng k cơ hội sẽ vụt bay
và 3 ph là thời gian để tao nói ra hết nỗi lòng này
iu hay là thích, hay đơn giản chỉ là sự ấn tượng
tao k cần phải giải thik vì trong lòng tao vấn vương
mỗi nụ cười mỗi ánh mắt của mi làm tim tao như chấn thương
mỗi cử chỉ mỗi hành động của mi tao xem nó rất thân thương
vì răng tao thik mi, tao k biết nói thế nào
tình cảm nó đến nhẹ nhàng, tao k bik phải làm sao
lần đầu tiên trong đời tao mới biết thế nào là thích 1 người
là thích tất cả mọi thứ, từ ánh mắt đến nụ cười
là đêm nằm mơ về mi, mở mắt ra cũng chỉ thấy mi
là cảm giác đợi chờ k thôi, là lo lắng khi mi giận dỗi
là những cảm giác lần đầu có và mi là người đã mang đến nó
nhưng tao k có gì để mi thích tao
tao k có bờ vai rộng để mi dựa vào lúc chơi vơi
tao k có sức khỏe tốt để cùng mi đi chơi
tao k có nhiều tiền để mua cho mi những món quà mới
nhưng tao có tình cảm chân thành k lúc nào nghĩ ngơi.

Sunday, April 24, 2011

Tán Gái Truyện =]]





Gái là một đề tài muôn thuở mà bất cứ thằng con trai nào cũng luôn có cả đống truyện để kể. Hôm nay tớ tâm sự chuyện tán gái của tớ, không phải khoe khoang thành tích, cũng không phải viết bí kíp tán gái, đơn thuần chỉ là rảnh rỗi ngồi nhớ lại những chuyện đã qua.


Lần đầu tiên nắm tay con gái, thực ra là lần đầu nắm tay mà tớ còn ý thức được đến bây giờ là hồi học lớp 3, trong giờ thể dục các bạn ạ, chính xác là 9h 15p sáng ngày 17-11-1997 (đúng ngày mất của bác Lê nin [1] nên tớ còn nhớ rất rõ. Chả hiểu đợt đấy có chương trình hát múa gì đấy (chắc là để chúc mừng) mà cả lớp phải nắm tay nhau nhảy nhảy nhót nhót. Hôm đấy tớ đứng cạnh một bé khá xinh và nắm tay em ấy. Ôi, một cảm giác rất yomost các bạn ợ,thực sự là very kool đến giờ tớ vẫn không tài nào quên được. Chắc em ấy cũng thế, sướng quá, phấn khích quá nên giật mạnh quá làm 2 đứa ngã vào nhau. Em ấy đè lên cả người tớ. Lần đầu tiên được gái ôm, cảm giác còn yomost hơn cả yomost lúc nãy làm tớ phải thốt lên: Nặng VKL [2] còn em ấy thì bảo là hôi VKL. Đúng là gái gú, điêu ngoa từ bé. Tớ tháng nào chả tắm mà nó dám chê tớ hôi.

Hậu quả sau vụ đấy là em ấy xin chuyển đến chỗ mình ngồi, chắc là kết mình ấy mà. Mà ngẫm lại cũng thấy đúng, các cụ dạy là yêu cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi. Hôm nào nó cũng kiếm cớ đánh đấm mình, chả là yêu là gì? Cơ mà tớ hồi đấy còn bé dại, còn ngây thơ trong trắng lắm, hem thích yêu và cũng hem thích bị đánh tẹo nào cả. Con giun xéo lắm cũng quằn, huống hồ gì là con người. Tớ uất quá mới nghĩ kế trả thù…

một hôm lớp đang làm bài kiểm tra, cả lớp im phăng phắc (bé ngoan lắm, chưa biết dùng tài liệu) thì tớ làm ỦM một phát to tướng. Đúng là hạt mít, uy tín không phải bàn cãi. Mọi ánh mắt đều dồn hết về phía phát ra nơi đánh bom cảm tử. Không hề nao núng, tớ bèn đưa một tay lên mũi, mặt khẽ nhăn lại tỏ vẻ rất khó chịu và tay kia không quên cầm bài kiểm tra quạt liên tục về phía em kia, miệng không ngừng kêu la: Thối quá! Thối quá!

Em ấy quay lại nhìn tớ, không nói được câu nào, chỉ biết gục mặt xuống bàn khóc, một tuần sau đấy không thấy đi học nữa.

Lên đến lớp 5, vào một ngày thứ 2 đầu tuần đẹp trời nào đó, sau buổi chào cờ sáng tớ đang ngồi chém gió vs bọn bạn thì thấy một em mặc áo trắng, váy xanh tung tăng chạy nhảy trong nắng vàng chói chang. Bỗng nhiên trong người em ất rơi ra một thứ gì đấy nhưng mà em ấy không hề hay biết. Tớ liền chạy lại nhặt xem là cái gì. Oh, một vật rất lạ, màu trắng trắng, hồng hồng mà từ bé đến lớn tớ chưa bao giờ trông thấy. Với bản chất lương thiện cộng với việc được giáo dục tốt từ bé, tớ không giấu lại làm của riêng như một số bạn khác, cũng không mang nộp lên ban giám hiệu để lấy thành tích mà mang trả lại cho người đã mất. Nhận được vật mình làm rơi, em ấy hình như rất cảm động, mặt cứ đỏ ửng hết cả lên. Chắc có lẽ là đã yêu mình cũng nên vì từ sau đấy trở đi gặp mình mặt lúc nào cũng đỏ, con gái khi yêu thường hay ngại ngùng và e thẹn mà lại. Nhưng dù sao tớ cũng kệ, quan tâm làm gì vì tớ đâu có yêu em ấy.


Đấy là những kỷ niệm hồi cấp 1, lên cấp 2 thì lại khác, tớ đã biết đến cái cảm giác cần có một người con gái. Lớn rồi mà! Đó là cái lần tớ đá bóng mà quả bóng bay vào nhà vs nữ. Không có đứa con gái nào thì làm sao mà lấy được bóng.

Rồi một hôm, tớ nhận được bức thư ở trong ngăn bàn. Thư thì dài nội dung đại ý là em ấy ở lớp dưới, học cùng phòng vào buổi chiều, biết tớ học giỏi, đẹp trai nên rất ngưỡng mộ, muốn làm quen. Ôi nhận được thư em sung sướng VKL, một cảm giác rất là lạ, vừa thấy kỳ quái, vừa phấn khích, lại vừa tò mò. Vì vậy tớ quyết định viết thư trả lời em chứ thực ra nếu đấy là một em nào trong lớp mà tớ đã biết thì tớ sẽ vứt ngay thư vào sọt rác. Thế rồi thư qua thư lại suốt một thời gian dài, tớ viết thư, rồi làm thơ, thi thoảng để lại gói ô mai hay gói bim bim tặng em ấy. Em ấy cũng có vẻ thích lắm, viết thư lại khen tớ chữ đẹp, thơ hay, động viên tớ cố học cho tốt còn thi đâu chuyên Lam Sơn. Phải nói là mấy bức thư trong ngăn bàn của em làm động lực cho tớ học, tớ phấn đấu. Từ một thằng học hành bê bết không ra gì đột nhiên thành top của lớp vì không muốn phụ lòng tin yêu của một em gái bé bỏng nào đó mà mình vẫn còn chưa biết mặt. Rồi điều gì phải đến sẽ đến, tớ quyết tâm gặp được người con gái khiến mình thay đổi. Đúng sáng hôm ấy, tớ đến lớp, mở thư em ra xem như mọi ngày. Vẫn nét chữ ấy, vẫn ngăn bàn ấy. Trong thư vỏn vẹn dăm ba chữ: anh ơi, em để lộn ngăn bàn. Buồn. Chán. Về nhà tớ đêm không ăn, ngày không ngủ. Lần đầu tiên tớ biết thất tình các bạn ạ.


Lên cấp 3, tớ lại kết một em gái lớp bên cạnh, rất xinh với cặp kính cận và chiếc răng khểnh. Với kinh nghiệm viết thư/thơ cho gái từ cấp 2, tớ quyết định dùng sở trường của mình để tán em ấy. Và cứ thế là mỗi ngày đi học là em ấy có một lá thư, trong đó là một bài thơ. Thế quái nào mà em ấy kết mình thật. Cũng phải thôi, tớ đào hoa mà. Chắc chỉ biết trách mình thế thôi. Trung thu [3], em ấy tặng tớ con heo. Cầm con heo tớ lại nhớ chuyện con heo (chuyện con heo chứ không phải phim con heo [4], cấm nghĩ bậy). Thế tớ mới kể cho em ấy nghe: trong khu rừng thì có con heo là ngu nhất. Mọi người mới không tin nên kiểm tra lại, hỏi nó 1+1=? Con heo mới bảo là = 2. Rồi tớ quay sang hỏi em ấy 1+1=? Em ấy mới cười ranh mãnh bảo là em không trả lời là 2 đâu. Thế thì anh bảo em là thông minh như con heo à. Mặt rất là dương dương tự đắc. Tớ bèn nghĩ là nếu em ấy không trả lời là 2 chẳng hóa là ngu hơn con heo. Thế là chia tay. Ai lại yêu người ngu hơn heo.


Lên đại học, lại tán gái. Tất nhiên là thời đại phát triển, học đại học mà viết thư thì nó cười cho chứ. Tớ nhắn tin tán gái. Sáng nhắn chúc em một ngày tốt lành, trưa nhắn chúc em ăn ngon. Tối nhắn chúc em ngủ ngon. Em không nhắn tin lại. Buồn.

Thằng bạn quân sư quạt mo bảo: gái xinh phải kiêu thế mày ạ. Phải kiên trì lên, như tao đây này. Tớ nghe cũng thấy có lý, lại tiếp tục. Cứ thế trong vòng một tháng trời, cuối cùng thì sự kiên trì và lòng quyết tâm của tớ cũng đạt được kết quả. Em đổi số. Nghe đâu bị thằng nào đó khủng bố tin nhắn điện thoại. Tớ tặc lưỡi, đời cũng lắm thằng rỗi hơi, thừa thời gian và chẳng biết xót tiền điện thoại.
Ngẫm lại tự dưng thấy mình ngu, đường đường đào hoa như tớ, kinh nghiệm tình trường phong phú từ bé lại đi tin một thằng bạn chưa mảnh tình vắt vai mà


Hai mươi mùa hoa mai chưa cùng ai lọ mọ
Hai mươi mùa khoai sọ chưa này nọ cùng ai.



Nghe nó tư vấn thế thì tán gái thế qué nào được. Phải tìm cao nhân chỉ lối. Thế là tớ quyết định lên Thiếu Lâm Tự hỏi Thánh Ala-đanh. Trải qua 9x9=81 kiếp nạn thì anh Tam Tạng cũng lấy được lời giải cho tớ. Mừng quá tớ mở ra xem thấy ở trỏng chỉ vỏn vẹn 4 chữ: gu gồ đốt com. Phàm là người bình thường thì không thể hiểu nối câu trả lời ấy. Tớ thì khác, tớ là thiên tài [5] cơ mà. Không hề chậm trễ, tớ bật computer lên, mở firefox đánh vào dòng chữ google.com. một ngày sau tớ đã tinh thông mấy bộ bí kíp tán gái như tán gái đại cương; một số vấn đề năng cao và phát triển tán gái; Tán gái- ứng dụng và thực tiễn...

Tự tin cầm cưa đi cưa gái. Sách bảo: chém gió tán gái thì nên chọn các chủ đề như ăn uống , gia đình và sở thích để chém gió cho dễ.
Tớ bèn hỏi gái:
- Em có thích ăn rau dền không?
- Không ạ!
- Thế em có anh trai không?
- Cũng không ạ?
- Thế nếu em có anh trai thì liệu anh ấy có thích ăn rau dền không?

Thấy em chả nói năng gì nữa. Tớ cũng thấy hết chủ đề để nói rồi nên đi về. Chắc là Đường Tăng là con trai nên lấy phải kinh lởm. Hóa ra là tán gái rất là khó khăn. Chi bằng cứ để con gái tự tán tớ có phải hơn không? Thế cho nó nhàn. Muốn được gái tán, gái theo đơn giản chỉ cần một trong các điều kiện của câu ca dao:

Không giàu thì phải đẹp trai
Nếu không quan chức thì dài hai mươi.



Ngẫm đi ngẫm lại thì vì sự nghiệp tán gái vĩ đại, tớ quyết định từ bỏ của tớ đi 10 phân để đủ tiêu chuẩn của các cụ.

*Nhân vật “Tớ” trong truyện chỉ mang tính chất minh họa và không nhất thiết phải khác với thực tế.


Chú thích:

[1] Lê nin: Con trai ruột của Lê Lợi, bố của Lê Kiều Như, người đã có công đánh đuổi giặc Đông Ngô ra khỏi đất nước Lào anh em.
[2] VKL: từ viết tắt, hay dùng bởi các bạn trẻ có nghĩa là Vô kỷ luật, 1 số trường hợp có thể hiểu là Vô cùng lớn
[3] Trung thu: Ngày lễ ăn chay của người Do Thái, vào ngày này thì người lớn hay chơi trò trẻ con và ngược lại
[4] Phim con heo: hay còn gọi là phim heo, là phim hoạt hình hoặc do người đóng mà cả người lớn và trẻ con đều rất thích xem, nói về 1 hoặc vài chú siêu nhân [4a] heo.
[4a] Siêu nhân: là những người mặc quần xịp bên ngoài quần dài
[5] Thiên tài: là những người học 10 hiểu 1, học 1 thì xem như không biết gì. Thường thì lên 6-7 tuổi thì biết đọc, biết viết, lên 9 thì tinh thông bảng cửu chương.

-St-

Friday, April 22, 2011

Đức Phật và kẻ ngoại tình



Người : Thưa Ðức Phật thánh minh, con là một người đã có vợ, con hiện đang yêu say đắm 1 người đàn bà khác, con thật không biết nên làm thế nào.

Phật : Con có thể xác định người đàn bà con đang yêu hiện nay là người đàn bà cuối cùng duy nhất trong cuộc đời con không?

Người : Thưa vâng.

Phật : Con ly hôn, sau đó lấy cô ấy.

Người : Nhưng vợ con hiện nay dịu dàng , lương thiện, thảo hiền. Con bỏ cô ấy liệu có phần tàn nhẫn không, có mất đạo đức không, thưa Ðức Phật?

Phật : Trong hôn nhân không có tình yêu mới là tàn nhẫn và mất đạo đức.Con hiện giờ đã yêu người khác, không yêu vợ nữa.Con làm như thế là đúng.

Người : Nhưng vợ con rất yêu con, quả thật yêu con lắm ,thưa Ðức Phật.

Phật : Vậy thì vợ con hạnh phúc.

Người : Sau khi con chia tay vợ lấy người khác,vợ con sẽ rất đau khổ, tại sao lại hạnh phúc, thưa Ðức Phật?

Phật : Trong hôn nhân, vợ con vẫn có tình yêu đối với con, còn con đã mất đi tình yêu đối với vợ con, bởi vì con đã yêu người khác, chính vì có hạnh phúc, mất đi mới đau khổ, cho nên người đau khổ là con.

Người : Nhưng con cắt đứt vợ, sau đó cưới nguời khác, vậy là cô ấy đã mất con, cô ấy mới là người đau khổ.

Phật : Con nhầm rồi, con chỉ là người vợ con yêu thật sự trong hôn nhân.Khi một người như con không tồn tại, thì tình yêu thực sự của vợ con sẽ tiếp nối sang một người khác, bởi vì tình yêu thực sự của vợ con trong hôn nhân xưa nay chưa từng mất, cho nên vợ con mới hạnh phúc, con mới là người đau khổ.

Người : Vợ con đã từng nói, kiếp này chỉ yêu một mình con, cô ấy sẽ không yêu ai khác.

Phật : Con cũng đã từng nói thế phải không?

Người : Con...con...con...

Phật : Bây giờ con nhìn 3 ngọn nến trong lư hương trước mặt, xem ngọn nào sáng nhất?

Người : Quả thật con không biết, hình như đều sáng như nhau.

Phật : Ba ngọn nến ví như ba người đàn bà, một ngọn trong đó là người đàn bà hiện giờ con đang yêu. Ðông đảo chúng sinh, đàn bà đâu chỉ là mười triệu trăm triệu...Ngay đến một trong ba ngọn nến, ngọn nào sáng nhất con cũng không biết, cũng không tìm được người con hiện đang yêu, thì làm sao con xác định được người đàn bà con đang yêu hiện nay là người đàn bà cuối cùng và duy nhất trong cuộc đời con?

Người : Con...con...con...

Phật : Bây giờ con cầm một cây nến đặt ở trước mắt, để tâm nhìn xem ngọn nào sáng nhất?

Người : Ðương nhiên ngọn trước mắt này sáng nhất.

Phật : Bây giờ con đặt nó về chỗ cũ, lại xem xem ngọn nào sáng nhất.

Người : Quả thật con vẫn không nhìn ra ngọn nến nào sáng nhất.

Phật : Thật ra cây nến con vừa cầm giống như người đàn bà cuối cùng con đang yêu hiện nay, tình yêu nảy sinh từ trái tim, khi con cảm thấy yêu nó, để tâm ngắm nghía, con sẽ thấy nó sáng nhất, khi con để nó về chỗ cũ, con lại không tìm được một chút cảm giác sáng nhất. Thứ gọi là tình yêu cuối cùng và duy nhất của con chỉ là hoa trong gương trăng dưới nước, suy cho cùng chỉ là con số không, một cuộc tình trống rỗng.

Người : Ồ, con hiểu rồi, không phải Ðức Phật bảo con phải ly hôn với vợ, Ðức Phật đang niệm chú làm cho con ngộ đạo.

Phật : Nhìn thấu sẽ không nói trắng ra, con đi đi!

Người : Bây giờ con đã biết thật sự con yêu ai, người đó chính là vợ con hiện nay , thưa Ðức Phật.

Phật : A di đà phật...

Thursday, April 21, 2011

ĐôRêMôn Và Xăng =]]

Thoát Xáccccccccccccccccccc.........................




Em tôi hôm nay mang theo quê hương trên vai đung đưa

Em không quan tâm em thích hiến dân em thích khỏa thân

Trò chơi dân gian nay thay online chơi game thâu đêm

Quê ta bao la piza massa nhiều đồ sida

Thoát xác
Cuộc sống mới ôi muôn màu
Thoát xác
Một thế giới đã đổi thay
Thoát xác
Thành phố lớn trong ngỏ hẹp
Thoát xác
Rồi cũng sẽ có một ngày ............. thoát xác..........


Quê ông ven sông công nông giao thông lắm ông chơi ngông
Ganh đua hơn thua xơ cua như vua dân ta a dua
Đê mê lăng xê xi nê ca phê karaooke
Xì tin shoping bowling dancing oh heroin

Thoát xác
Cuộc sống mới ôi muôn màu
Thoát xác
Một thế giới đã đổi thay
Thoát xác
Thành phố lớn trong ngỏ hẹp
Thoát xác
Rồi cũng sẽ có một ngày ............. thoát xác..........

Cuộc sống vội

Tình cũng vội

Người nghèo bất ngờ

Kẻ giàu bất thường

Người không tin ta

Ta cũng chẳng tin ai

Đời hoài nghi tất cả…........

Thoát xác
Cuộc sống mới ôi muôn màu
Thoát xác
Một thế giới đã đổi thay
Thoát xác
Thành phố lớn trong ngỏ hẹp
Thoát xác
Rồi cũng sẽ có một ngày ............. thoát xác..........

Wednesday, April 20, 2011

Hai viên gạch



Đến miền đất mới, các vị sư phải tự xây dựng mọi thứ. Họ mua đất, gạch, mua dụng cụ và bắt tay vào việc. Một chú tiểu được giao xây một bức tường gạch. Chú rất tập trung vào công việc, luôn kiểm tra xem viên gạch đã thẳng thớm chưa, hàng gạch có ngay ngắn không. Công việc tiến triển khá chậm vì chú làm rất kỹ lưỡng. Tuy nhiên, chú không lấy đó làm phiền lòng bởi vì chú biết mình sắp sửa xây một bức tường tuyệt đẹp đầu tiên trong đời. Cuối cùng, chú cũng hoàn thành công việc vào lúc hoàng hôn buông xuống.

Khi đứng lui ra xa để ngắm nhìn công trình lao động của mình, chú bỗng cảm thấy có gì đó đập vào mắt. Mặc dù chú đã rất cẩn thận khi xây bức tường song vẫn có hai viên gạch bị đặt nghiêng. Và điều tồi tệ nhất là hai viên gạch đó nằm ngay chính giữa bức tường. Chúng như đôi mắt đang trừng trừng nhìn chú. Kể từ đó, mỗi khi du khách đến thăm ngôi đền, chú tiểu đều dẫn họ đi khắp nơi, trừ đến chỗ bức tường mà chú xây dựng.

Một hôm, có hai nhà sư già đến tham quan ngôi đền. Chú tiểu đã cố lái họ sang hướng khác nhưng hai người vẫn nằng nặc đòi đến khu vực có bức tường mà chú xây dựng. Một trong hai vị sư khi đứng trước công trình ấy đã thốt lên:

- Ôi, bức tường gạch mới đẹp làm sao!

- Hai vị nói thật chứ? Hai vị không thấy hai viên gạch xấu xí ngay giữa bức tường kia ư? - chú tiểu ngạc nhiên kêu lên.

- Có chứ, nhưng tôi cũng thấy 998 viên gạch còn lại đã ghép thành một bức tường tuyệt vời ra sao - vị sư già từ tốn.

Rút ra :

Đôi khi chúng ta quá nghiêm khắc với bản thân mình khi cứ luôn nghiền ngẫm những lỗi lầm mà ta đã mắc phải, cho rằng cả thế giới đều nhớ đến nó và quy trách nhiệm cho ta. Chúng ta đã hoàn toàn quên rằng đó chỉ là hai viên gạch xấu xí giữa 998 viên gạch hoàn hảo.

Và đôi khi chúng ta lại quá nhạy cảm với lỗi lầm của người khác. Khi bắt gặp ai mắc lỗi, ta nhớ kỹ từng chi tiết. Và hễ có ai nhắc đến tên người đó, ta lại liên hệ ngay đến lỗi lầm của họ mà quên bẵng những điều tốt đẹp họ đã làm.


Cần phải học cách rộng lượng với người khác và với chính mình. Một thế giới nhân ái trước hết là một thế giới nơi lỗi lầm được tha thứ.

-St-

Sunday, April 17, 2011

Bức Tranh


Ngày xưa, có một họa sĩ tên là Ranga, một người siêu việt, vẽ được rất nhiều kiệt tác đáng ghi nhớ khiến ai cũng đều khen ngợi

Ông mở một lớp học mỹ thuật để dạy nghề cho mọi người và cũng để tìm đệ tử nối nghiệp. Ông không mấy khi khen ngợi ai, cũng không bao giờ đề cập đến thời gian của khóa học. Ông nói, một học trò chỉ có thể thành công khi ông hài lòng với kỹ năng và hiểu biết của người đó. Ông truyền cho học trò những phương pháp đánh giá, ước định của ông, và chúng cũng độc đáo như những tác phẩm của ông vậy. Ông không bao giờ thổi phồng tầm quan trọng của những bức tranh hay sự nổi tiếng, mà ông luôn nhấn mạnh đến cách xử sự, thái độ với cuộc sống của học trò.

Trong một số lượng lớn học trò, Rajeev là một người có tài nhất, chăm chỉ, sáng tạo,nên anh ta tiếp thu nhanh hơn nhiều so với các bạn đồng môn. Ông Ranga rất hài lòng về Rajeev.

Một ngày kia, sau bao nhiêu cố gắng, Rajeev được ông Ranga gọi đến và bảo:

- Ta rất tự hào về những tiến bộ mà con đã đạt được. Bây giờ là thời điểm con làm bài thi cuối cùng trước khi ta công nhận con thực sự là một họa sĩ tài năng. Ta muốn con vẽ một bức tranh mà ai cũng phải thấy đẹp, phải khen ngợi.

Rajeev làm việc ngày đêm, trong rất nhiều ngày và đem đến trình thầy Ranga một bức tranh tuyệt diệu. Thầy Ranga xem qua rồi bảo:

- Con hãy đem bức tranh này ra đặt ở quảng trường chính, để tất cả mọi người có thể chiêm ngưỡng. Hãy viết bên dưới bức tranh là tác giả sẽ rất biết ơn nếu bất kỳ ai có thể chỉ ra bất kỳ sơ suất nào trên bức tranh và đánh một dấu X vào chỗ lỗi đó.

Rajeev làm theo lời thầy: đặt bức tranh ở quảng trường lớn với một thông điệp đề nghị mọi người chỉ ra những sơ suất.


Sau hai ngày, Ranga đề nghị Rajeev lấy bức tranh về. Rajeev rất thất vọng khi bức tranh của mình đầy dấu X. Nhưng Ranga tỏ ra bình tĩnh và khuyên Rajeev đừng thất vọng, cố gắng lần nữa. Rajeev vẽ một kiệt tác khác, nhưng thầy Ranga bảo phải thay đổi thông điệp dưới bức tranh. Thầy Ranga nói phải để màu vẽ và bút ngay cạnh bức tranh ở quảng trường và đề nghị mọi người tìm những chỗ sai trong bức tranh và sửa chúng lại bằng những dụng cụ để vẽ ấy.

Hai ngày sau, khi lấy tranh về, Rajeev rất vui mừng khi thấy bức tranh không bị sửa gì hết và tự tin đem đến chỗ Ranga.

Ranga nói:

- Con đã thành công vào ngày hôm nay. Bởi vì nếu chỉ thành thạo về mỹ thuật thôi thì chưa đủ, mà con còn phải biết rằng con người bao giờ cũng đánh giá bừa bãi ngay khi có cơ hội đầu tiên, cho dù họ chẳng biết gì về điều đó cả. Nếu con luôn để cả thế giới đánh giá mình, con sẽ luôn thất vọng. Con người thích đánh giá người khác mà không nghĩ đến trách nhiệm hay nghiêm túc gì cả. Mọi người đánh những dấu X lên bức tranh đầu tiên của con vì họ không có trách nhiệm gì mà lại cho đó là việc không cần động não. Nhưng khi con đề nghị họ sửa những sơ suất thì không ai làm nữa, vì họ sợ bộc lộ hiểu biết – những thứ mà họ có thể không có. Nên họ quyết định tránh đi là hơn. Cho nên, những thứ mà con phải vất vả để làm ra được, đừng dễ dàng bị ảnh hưởng bởi đánh giá của người khác. Hãy tự đánh giá mình. Và tất nhiên, cũng đừng bao giờ đánh giá người khác quá dễ dàng.

-St-

Tổng hợp học sinh giỏi văn



Đề: Tả con trâu (của một học sinh thành phố).
Nhà em có nuôi một con trâu. Nó đáng yêu lắm. Hàng ngày, mẹ xích nó ở góc hiên. Trên cổ nó có đeo một cái nơ màu hồng thật xinh xắn. Nó ăn rất ít cơm. Nó có khuôn mặt trái xoan thanh tú.
Đề: Tả một buổi học.

Tùng tùng tùng, tiếng trống vang lên báo hiệu đã đến giờ vào lớp. Không còn cảnh nô nghịch, chạy nhảy nhốn nháo nữa. Các bạn, ai ai vào vị trí của người đó. Sách vở để ngay ngắn trên bàn. Cô giáo bước vào lớp. Học sinh đứng dậy chào cô. Cô mặc chiếc áo dài hoa rất đẹp. Tóc cô thẳng mượt thả đến ngang lưng. Cô đặt chiếc cặp đen lên bàn và cất tiếng dịu dàng: "Hôm nay có ai đóng tiền không?"
Đề: Tả em bé.

Ở bên nhà em có một bé gái rất dễ thương, hai mắt em bé to tròn như hai hột lạc sống, cái mũi em to như cái trống.
Đề: Tả con gà trống.

Nhà em có con gà trống rất to, chân dài. Hôm qua nó bị thiến rồi nên nó không đạp mái được nữa.
Đề: Tả một cái cây.

Cái cây rất cao và to, tán lá xum xuê, thân cây mười người ôm không xuể. Cái cây cao 15 cen ti mét.
Đề: Tả con lợn.

Con lợn nhà em. Cái mỏ nó nhọn. Cái đuôi nó cong. Cái mào nó đỏ. Cái cựa nó sắc. Em rất yêu con lợn nhà em.
Đề: Tả ông nội.

Ông nội em đẹp lão lắm, hai mắt ông tròn xoe như hai hòn bi ve, râu ông dài và mượt như chùm hoa bắp ngô, lúc nào đi ông cũng chống gậy giống như hề Sác-lô.
Đề: Tả bác công nhân.

Tay bác toàn dầu mỡ, trán thì lấm tấm mồ hôi, tai bác như hai cái mộc nhĩ. Thỉnh thoảng bác hay ra bờ rào vườn rau nhà em đi vệ sinh.
Đề: Tả ông nội.

Nhà em có nuôi một ông nội, ông nội suốt ngày chẳng làm gì cả chỉ trùm chăn ngủ, đến bữa ăn ông ló đầu ra hỏi: Cơm chín chưa bây?
Đề: Tả một dụng cụ lao động.

Chiếc xẻng nhà em có rất nhiều công dụng, để hốt rác, và còn dùng để xúc cứt chó nữa.
Đề: Miêu tả về bố.

Bố em có một hàm răng vàng, hàm răng vàng luôn chỉ bảo em những điều hay lẽ phải.
Đề: Em hãy miêu tả mùa Xuân.

Mùa xuân ở quê em mở rất nhiều hội. Những ngày ấy trên đường có rất nhiều các ông các bà tay cầm ô đen ô đỏ đứng nói chuyện râm ran như bầy chim líu lo gọi mẹ.
Đề: Tả cây chuối.

Nhà em có cây chuối rất to, chiều nào em cũng leo lên cây chuối ngồi hóng mát. Khi em leo lên, cành chuối rung rinh.
Đề: Tả một con vật mà em yêu nhất.
Nhà em có nuôi một con gà trống rất đẹp, em rất yêu nó. Hằng ngày, em cho nó ăn. Chiều chiều, em dắt nó đi dạo mát 15 phút.
Đề: Tả cái cặp đi học.
Bố em mua cho em cái cặp rất to và đẹp, hàng ngày em đeo nó đến trường, cái cặp đựng được nhiều sách vở, nó to như cái bình thuốc sâu của mẹ vậy!
Đề: Tả về ông bà nội.
Khi em được sinh ra thì bố mẹ em đã làm ma cho ông bà nội em rồi.
Đề: Tả về cô giáo mà em yêu quý.
Cô giáo em rất đẹp. Cô có vầng trán cao thể hiện sự thông minh. Mái tóc cô dài thướt tha như dòng nước. Nhưng em thích nhất vẫn là cái răng nanh của cô, nó làm cho nụ cười của cô thêm phần quyến rũ. Cô còn hay đọc tập làm văn cho tụi em chép nữa.
Đề: Tả người thầy em yêu quý nhất.
Thấm thoắt đã ba mùa hoa ban nở, thầy giáo phải tạm biệt chúng em để về xuôi. Cả làng cả bản đứng tiễn thầy vô cùng ngậm ngùi. Riêng em đứng nhìn theo thầy cho đến khi thầy xa dần, xa dần, đến khi nhỏ bằng con chó em mới quay lại bản.
Đề: Tả anh bộ đội.
Anh bộ đội cao khoảng 1,20 m, súng AK dài 1m rưỡi.

Đề: Tả cô giáo em.

Cô giáo em mặt đỏ như mặt trời, chân đi xào xạc tựa mây bay.
Đề: Tả buổi chào cờ đầu tuần.

Sáng thứ hai tuần nào cũng vậy, trường em lại tổ chức chào cờ. Đầu tiên là thầy hiệu phó phụ trách lao động lên mắng mỏ một tí. Sau đó đến lượt thầy hiệu trưởng lên mắng. Khi thầy hiệu trưởng mắng, cái cục ở cổ thầy cứ chạy đi, chạy lại.
Đề: Tả cây hoa hồng.

Những bông hồng xinh xinh như những con cún con đậu trên cành.
Đề: Tả cây bàng.

Ở cạnh nhà em cách một quán phở có một cây bàng. Cây bàng đã sống trên 10 năm nên nó đã già và nó đã biến thành cây đa.
Đề: Em hãy tả một con vật mà em yêu thích nhất.

Nhà em có một con chim chích bông, nó nhỏ và xinh, lông nó màu vàng óng, em thấy nó không ngừng nhảy và mổ mồi. Em rất yêu con gà của ông em.
Đề: Tả em bé.

Gần nhà em có một em bé rất dễ thương, vì hay bị té nên đầu em bị móp.
Đề: Đặt câu hỏi với vần: ôm, ốp.

Mẹ em tát em đôm đốp.
Đề: Đặt câu về phần gieo âm tiết.

Có con trâu, bị ruồi bâu. Có con chim, bị vỡ tim.
(Nhiều độc giả sưu tầm)

-St-

Saturday, April 16, 2011

Một bài hát, 1752 ca sĩ và 58 quốc gia


Bài ca Sleep đang trở thành hiện tượng trên Youtube nhờ vào dàn ca sĩ online lên tới gần 2 nghìn người.
Mạng Internet đã nhanh chóng trở thành nơi giúp chúng ta có thể nghe được giọng ca của tất cả mọi người, theo đúng nghĩa đen. Dự án Virtual Choice, thu thập 2052 đoạn ghi âm tự túc của hàng nghìn người cùng hát chung một khúc ca đã thực sự gây ấn tượng trên mạng xã hội Youtube.

NôBiTa Say Tình =)))))))

Đàn ông và Đàn bà



" Đằng sau thành công của người đàn ông luôn có bóng dáng của một người đàn bà" còn " Đằng sau nụ cười của người đàn bà luôn có những giọt nước mắt". Đúng, đàn bà là vậy, yếu mềm và ngu ngốc.

Có đôi khi đàn bà cười, đàn bà vui. Nhưng, có đôi khi đàn bà cười không chắc là vui.

Có đôi khi đàn bà khóc, đàn bà buồn. Nhưng, có đôi khi đàn bà khóc không chắc khóc vì buồn.

Còn đàn ông, đàn ông nói yêu, không chắc là yêu thật. Đàn ông nói đã hết yêu, không chắc đã hết yêu.

Suy cho cùng, đàn ông và đàn bà, cả hai thứ " đàn " đó đều giả dối như nhau. Nhưng (lại là nhưng), đằng sau người đàn ông luôn có bóng dáng của một người đàn bà, đàn ông cần đàn bà, có thể vì "yêu", có thể vì "cần", có thể vì vân vân và vân vân, cái mà đàn ông muốn, và ngược lại, đàn bà cũng cần đàn ông.

Đàn bà cần đàn ông đến mức quên ăn, quên ngủ, quên mất cả bản thân mình, và trong đầu chỉ nghĩ " Phải làm gì cho người đàn ông đó". Đàn bà dại dột.

Đàn ông, cần đàn bà đến mức ăn sẽ thấy ngon hơn, ngủ chắc chắn cũng ngon hơn, và trong đầu luôn nghĩ " Đàn bà cần mình hơn là mình cần họ". Đàn ông khôn ngoan.

Click the image to open in full size.


Đàn bà, thường thì chỉ cần một người đàn ông ( thường thì là như vậy, còn không như vậy người ta gọi là "khác thường"), với họ như vậy đã là quá đủ, đã khiến họ cảm thấy mình sống có ý ngĩa hơn, đã làm họ hạnh phúc hơn - trong cách ngĩ của họ.

Đàn ông, thường thì cần nhiều hơn một người đàn bà ( thường thì là như vậy, còn không như vậy người ta gọi là "khác thường"), với họ nhiều người đàn bà cũng không bao giờ là đủ. Nếu không nhiều, họ cảm thấy cuộc sống thật tẻ nhạt, cuộc sống chả có tý ý ngĩa nào cả, họ thấy mình thật bất hạnh - trong cách ngĩ của họ.

Với đàn bà: Trên thế giới anh là một ai đó. Nhưng với một ai đó, anh là cả thế giới này.

Với đàn ông: Trên thế giới em là một ai đó. Và với một ai đó, em cũng là một người trong thế giới này.

Vậy đó, đàn ông và đàn bà có những cách ngĩ trái ngược nhau, khác nhau, nhưng họ vẫn lao vào nhau và yêu nhau một cách điên cuồng. Cuối cùng, chả ai được tất cả và cũng chẳng ai mất tất cả. Nhưng sau cái cuối cùng, cũng chẳng ai được gì và cũng chẳng ai mất gì. Có mất cũng chỉ là một vài giọt nước mắt, một vài câu xin lỗi, một vài lời chia ly hay thậm chí chỉ là một vài sự giả dối.

Đàn ông và Đàn bà - trò đùa của tạo hóa. Đàn bà và Đàn ông - trò đùa của số phận.

Không ai là người thắng và không ai là người thua. Được ở đây là Được - Một - Trò - Đùa.

Friday, April 15, 2011

Tuyệt tác tranh 3D nằm ngay trên phố



Kurt Wenner, một nhân viên cũ của NASA, đã sử dụng kiến thức toán học của mình để sáng tạo ra những hình ảnh như thật.

Kurt Wenner, tác giả của những bức tranh 3D trên đường phố. Ảnh: Telegraph.

Theo Telegraph, những tác phẩm tranh 3D tuyệt đẹp của ông bắt đầu có mặt trên vỉa hè của nhiều các quốc gia trên thế giới từ năm 1982. Trong suốt 29 năm, Kurt đã áp dụng các phương thức tính toán phức tạp từ công việc cũ của mình tại NASA, đó là tạo ra các bản vẽ mô phỏng khung cảnh ngoài trái đất, để tạo nên những tác phẩm nghệ thuật độc đáo.

Ông cho biết: "Sở dĩ những bức tranh này sống động đến như vậy là vì nó đã được tính toán và được vẽ nên một cách hoàn hảo và chính xác. Thông thường, phải mất khoảng 5 đến 7 ngày để hoàn thành một bức tranh có kích thước trung bình."

Cùng ngắm bộ sưu tập tuyệt đẹp của Kurt Wenner, ảnh trên Telegraph:

Tình Bạn Và Tình Yêu




Thiên sứ hỏi những linh hồn trên thiên đàng. Tất cả họ đều muốn nghe xem câu chuyện của thiên sứ sắp kể. Và thiên sứ bắt đầu câu chuyện của mình.

Dưới trần gian, thế giới và cuộc sống của con người là một vũ trụ bao la sâu thẳm. Nó rộng hơn tất cả, xa hơn tất cả, cao hơn tất cả và sâu hơn tất cả. Không biển cả núi non kể cả nơi thiên đàng này có thể so sánh được. Con người rất kì lạ, nhất là tình cảm của họ!

Thiên sứ nhìn về trần gian với ánh mắt xa xăm, người chỉ tay về những con người đó và nói tiếp: "Hãy nhìn họ đi, các người sẽ hiểu". Có 4 chàng trai: người thứ nhất là gió, người thứ hai là mây, người thứ ba là nước người cuối cùng là không khí. Cả bốn chàng trai này đều yêu thương nhau, tình bạn của họ chân thành, đáng khâm phục. Mặc dù họ không phải là anh em ruột thịt thế nhưng giữa họ có một mối quan hệ rất thân thiết hơn cả người cùng dòng máu.

Đến một ngày nọ, có một cô gái đã xuất hiện, cô ấy là mưa. Kể từ giây phút đó cuộc sống của bốn chàng trai và cô gái ấy đã có biết bao thay đổi. Con người có tình yêu, đó là thứ tình cảm vô hình nhưng hữu hình và ma lực của nó vô cùng to lớn. Và gió đã có tình cảm với mưa. Mưa hiểu được tình cảm chân thành gió dành cho mình thế nhưng, tình cảm không thể ép buộc, nó phải đến thật tự nhiên và bằng cảm xúc chân thành. Gió là người đầu tiên mang mưa đến với những chàng trai còn lại!

Vậy mà, mưa chỉ xem tất cà là bạn bè, cô ngưỡng mộ tình bạn của những chàng trai này và rất thích vui đùa cùng họ. Nhưng khi tình cảm của gió phát sinh thì mưa không thể tự nhiên vô tư như ban đầu. Cô dần tránh gió, gió đã hiểu lầm cô với mây. Gió nghĩ rằng mây và mưa có tình cảm với nhau, gió buồn và tình bạn của họ cũng đã bắt đầu có dấu hiệu sứt mẻ!

Mưa rời xa bốn chàng trai trong một thời gian dài và kì lạ thay! Mưa lại gặp mây trong không khí! Tình yêu đã nảy sinh giữa hai con người, nó thật kì diệu! Mưa đã từng vấp ngã trong tình yêu, cô không còn tin vào tình yêu, thậm chí cô rất sợ nó! Nhưng khi gặp không khí thì tình cảm của cô lại ùa về... Mưa và không khí yêu nhau! Tình yêu của họ rất đẹp và lãng mạn. Gió, mây, nước là những thứ không thể thiếu của con người thế nhưng, không khí là thứ quan trọng nhất, không thể thiếu được... đặc biệt là với mưa.



Giọt mưa yếu ớt ngày nào đã được thổi luồng sinh khí mới từ không khí. Chuyện tình của họ đã gặp biết bao sóng gió. Một lần mưa và không khí tưởng chừng mất nhau thì mưa gặp lại nước. Nước là một chàng trai rất vui tính nhưng cũng rất trầm tư. Nước và mưa trở nên thân thiết, họ nhận nhau làm anh em, có vui buồn gì đều tâm sự cho nhau nghe. Rồi duyên phận đẩy đưa cả năm con người ấy gặp lại nhau. Gió lại 1 lần nữa hiểu lầm mưa và nước, rồi tình bạn của họ ngày càng xa cách.

Mưa hiểu điều đó, cô rất buồn và luôn tự trách mình. Nếu cô không xuất hiện giữa cuộc đời của 4 chàng trai thì họ đã không xa rời như bây giờ. Cô phải làm sao đây? Còn tình yêu của cô và không khí thì sao? Đó là tình yêu cô trân trọng và hy vọng sẽ có một kết quả tốt đẹp. Thế nhưng cuộc đời đâu dễ dàng như thế! Chuyện gì đến cũng sẽ đến...



Một viên đá có thể làm vỡ một cái cốc, một lời nói có thể làm tan vỡ một trái tim, một giây đủ để yêu một ai đó và một sự hiểu lầm có thể làm tan vỡ một tình bạn. Các người nghĩ xem 5 con người này sẽ như thế nào? Họ sẽ chọn tình yêu hay tình bạn? Chọn cả 2 thứ hay không có thứ gì cả?

Ranh giới giữa tình bạn và tình yêu rất gần nhau... điều quan trọng là những con người này có can đảm để bước qua hay không?


Các linh hồn nhìn thiên sứ, ai cũng đắn đo suy nghĩ và không ai trả lời được. Cuối cùng có một linh hồn nói: ”Tôi chọn tình yêu. Tình yêu của mưa và không khí không có lỗi”. Một linh hồn khác nghe thế nói: ”Tôi chọn tình bạn, tình bạn này quá lâu dài, vững chắc sao có thể vì tình yêu mà phá vỡ nó”. Một linh hồn khác lên tiếng: "Thật mệt mỏi quá! Thế này không được thế khác không được!Mặc kệ họ, ra sao thì ra". Thiên sứ chờ đợi, linh hồn thứ tư nói: "Nếu có thể hãy làm trọn vẹn tình bạn, hãy giữ tình bạn bền chặt và hãy nắm lấy tình yêu. Tất cả làm được hay không đều là ở nhưng con người đó". Thiên sứ mỉm cười, gật đầu nói: "Tình bạn rất quý không thể đánh mất. Tình yêu là quà tặng quý giá mà thượng đế ban tặng cho con người, con người phải có tình yêu và luôn luôn phải trân trọng nó! Có giữ được tình bạn và tình yêu hay không là do thái độ, cách sống, sự suy nghĩ chín chắn của những con người đó. Họ đều có trí thông minh, có tình yêu bao la tồn tại trong trái tim nhỏ bé, chính tình bạn chân thành và tình yêu cao thượng sẽ cứu rỗi linh hồn cho họ".

Không bao giờ là ngõ cụt, luôn luôn có một lối thoát. Ranh giới giữa chúng rất gần nhau... điều quan trọng là những con người này có can đảm để bước qua hay không? Sau cơn mưa trời lại sáng, hi vọng họ sẽ có được cuộc sống tốt đẹp và hạnh phúc!

Câu chuyện này dù cho có thật hay không thì mong rằng những ai đọc nó cũng hãy lắng lòng mình để suy nghĩ! Đó cũng là một bài học bổ ích trên đường đời. Mưa đã rời xa không khí, dù có vì lí do gì đi nữa mọi người cũng không cần biết. Gió,mây, nước và không khí mãi mãi giữ tình bạn chân thành vững chắc, mưa lúc nào cũng ngưỡng mộ các anh! Mưa mãi yêu quý các anh, những người bạn của mưa. Dù có vui buồn thì những kỷ niệm đã qua mưa đều ghi khắc trong lòng, không thể xoá đi vì bất cứ lí do gì.
-St-

Xuân, Hạ, Thu, Đông và Câu chuyện kể về những thứ mãi mãi sẽ không thuộc về mình!



Thử nghĩ xem, chúng ta được gì, mất gì khi cứ luôn chạy theo những thứ mãi mãi không thuộc về mình, luôn chờ đợi những gì không dành cho mình?

Chuyện kể rằng...

Khi Mùa Xuân chuẩn bị ra đi thì Mùa Hè đến. Mùa Hè mang đến cho Mùa Xuân một bó hoa hồng rất đẹp và nói:

- Mùa Xuân ơi, hãy tin tôi, tôi yêu em. Hãy ở lại với tôi! Chúng ta sẽ cùng đi chơi, đến tất cả những nơi mà em muốn.

Nhưng Mùa Xuân không yêu Mùa Hè. Và cô ra đi.

Mùa Hè buồn lắm. Mùa Hè ốm, nhiệt độ lên cao. Mọi thứ xung quanh trở nên nóng rát. Sau một thời gian, Mùa Thu đến, mang theo rất nhiều con gió mát lành. Mùa Thu rất yêu Mùa Hè. Cô không muốn Mùa Hè phải buồn.

- Mùa Hè ơi, đừng buồn nữa. Hãy ở lại với em. Em sẽ mang lại hạnh phúc cho anh.

Nhưng với Mùa Hè, Mùa Xuân mới là tất cả. Và anh ra đi. Mùa Thu khóc, khóc nhiều lắm.

Một thời gian sau, Mùa Đông đến, mang theo cậu con trai của mình là Băng Giá. Những giọt nước mắt của Mùa Thu làm Băng Giá cảm thấy xao xuyến. Anh muốn đem lại hạnh phúc cho Mùa Thu:

- Mùa Thu ơi, hãy ở bên tôi. Tôi sẽ xây cho em những lâu đài, những con đường bằng băng. Tôi sẽ hát cho em nghe những bài hát về mùa Đông hay nhất. Hãy ở bên tôi.

- Không, Băng Giá ạ. Ở bên anh tôi sẽ luôn cảm thấy lạnh lẽo thôi.

Và Mùa Thu ra đi. Băng Giá buồn lắm. Gió thổi mạnh. Chỉ trong một đêm, mọi thứ trở nên trắng xóa bởi tuyết. Mùa Đông thấy con như vậy thì rất lo lắng. Bà nói:

- Tại sao con không yêu Mùa Xuân? Cô ấy đã đến và hứa sẽ mang lại hạnh phúc cho con.

- Không, mẹ ơi, con chỉ yêu mình Mùa Thu. Chúng ta hãy rời khỏi đây đi.

Và họ ra đi.

Thế rồi chỉ còn lại một mình Mùa Xuân. Cô khóc. Nhưng rồi bất chợt Mùa Xuân nhìn ra xung quanh: "Ôi, tại sao mình phải khóc chứ? Mình còn trẻ và xinh đẹp. Thời gian dành cho mình không nhiều. Sao mình không làm những việc có nghĩa hơn?".

Và mọi thứ như sống lại cùng với Mùa Xuân: cây cối xanh tốt, ra hoa, đâm chồi, nảy lộc...

Trong chúng ta, có bao nhiêu người được như Mùa Xuân: kịp nhận ra lối đi dành cho mình? Và những ai còn giống như Mùa Hạ, Mùa Thu và anh chàng Băng Giá: mãi khổ đau khi không đạt được ước muốn xa vời - những ước muốn không thể thành hiện thực ?

-St-

Tuesday, April 12, 2011

Monday, April 11, 2011

Creative ! True 3D Led screen-dance

Bí Kíp Tán Gái =))



Dọn phân chuồng rắn hổ mang... Hoang mang vl 0.o

Phản đề của một 9X về sự hy sinh



"Có lẽ nên thay đổi lại định nghĩa của "hy sinh”, hoặc mỗi người nên có cái nhìn thoáng hơn về khái niệm này, bởi từ trước đến giờ, chúng ta luôn gắn sự hy sinh cho các mỹ từ vĩ đại, tốt đẹp", H.T. Trang nêu ý kiến trong bài viết về sự hy sinh.
Hy sinh, là hành động đánh đổi một thứ quan trọng với bản thân cho một điều khác được coi là đáng quí hơn. Không phải chỉ trong những thảm họa như động đất ở Nhật Bản người ta mới thấy được sự hi sinh, mà nó vẫn thường diễn ra ở bất cứ ngóc ngách nào của cuộc sống.

Trong tự nhiên, ong đực chết đi sau một lần giao phối với ong chúa để tiết kiệm mật cho cả đàn. Trong đời sống hàng ngày, ta cũng có thể thấy những hành động hy sinh, cho dù rất nhỏ: hành khách nhường chỗ ngồi cho một bà cụ, cha mẹ hy sinh thời gian để đưa đón đứa con đi học xa đến vài chục cây số, hay những thợ đào đường ban đêm để không làm ảnh hưởng đến sinh họat của người dân. Nhờ những sự hy sinh nhỏ bé này, mà một tập thể, xã hội mới có thể phát triển lành mạnh và bền vững.

Thế nhưng không phải hành động hy sinh nào cũng được biểu dương, ca ngợi hết lời. Lý do là vì sự hy sinh cũng có nhiều nguồn gốc, nguyên nhân. Người ta có thể bỏ qua quyền lợi của mình vì trách nhiệm, nhiệm vụ, vì các quan niệm truyền thống, hay nói chung là vì những áp lực từ bên ngoài.

Một người làm cái việc thu gom rác rưởi, bị người khác coi thường có phải vì anh ta nghĩ nghề đó sẽ giúp ích cho xã hội không? Những sinh viên đang ngồi trên ghế nhà trường có đáng được coi là anh hùng không khi họ bị đẩy ra ngoài chiến trận, ngầm mắng chửi thứ chiến tranh phi lý đã hủy hoại cuộc đời họ?

Tồi tệ hơn, lại có những thứ hy sinh giả tạo, tưởng như là hy sinh nhưng thực chất lại để mua tiếng tốt về mình. Một cô diễn viên Hàn Quốc đi đến một khu ô chuột nghèo khổ, nơi vốn là bãi rác thải của thành phố và có công đồng người vô gia cư sống vất vưởng ở đó.

Cô đã đến rất nhiều nhà, đi bới rác cùng các em nhỏ, tắm rửa cho các em, và một mình nấu cơm cho cả trăm người.

Quả là một sự hi sinh lớn lao cho một diễn viên cao quí. Nhưng không biết các thước phim có bao phần đã được viết kịch bản, những giọt nước mắt của cô có bao phần là nước lã. Chỉ biết là sau đó cô lần lượt lên các loại talk show, các trang nhất, và được tôn vinh là người đẹp có tấm lòng nhân hậu.

Nguy hiểm nhất có lẽ là việc chúng ta tự cho rằng mình đang hi sinh vì người khác. Có những người trong chúng ta sống cả đời hết lòng giúp đỡ bạn bè, hàng xóm, giúp đỡ những người khó khăn hoạn nạn, và sau đó nghĩ mình là người tốt.

Thật ra, những người đó có mất gì đâu khi cứu giúp người khác, nếu như họ quan niệm một lời khen ngợi, lòng biết ơn của người khác đáng giá hơn tiền bạc và thời gian.

Có thể xếp họ vào những người háo cái danh hão, những người như thế không quan tâm đến việc sự giúp đỡ của họ hiệu quả đến đâu, có tác dụng thế nào, chỉ cần để người khác biết là mình đã hy sinh vì họ.

Một số người chủ ý làm vậy, nhưng một số khác hoàn toàn không nhận thức được bản chất sự hy sinh của mình. Tuy nhiên, tôi muốn nói tiếp về sự hi sinh mà chắc chắn ai cũng phải thừa nhận là đầy chất nhân văn cao cả.

Đâu là sự hi sinh vĩ đại nhất? Một em bé ngây thơ đang tuổi ăn tuổi lớn, mất cha mất mẹ và đói rét đã hy sinh bao lương khô cho người khác? Người đàn ông hy sinh tính mạng vì những con người xa lạ? Người cảm tử quân lao mình vào ổ địch dù biết chắc mình sẽ chết, hy sinh vì độc lập dân tộc? Hay những nhà khoa học dám đương đầu với định kiến của toàn nhân loại để bảo vệ sự thật, bảo vệ chân lý?

Thật khó để tìm được câu trả lời cho sự hi sinh vĩ đại nhất, nhưng sự hi sinh đau khổ nhất thì có lẽ. Chắc chắn, đó không phải sự hi sinh về thể xác, hay tiền bạc.

Tôi xin kể lại một clip đã từng được xem. Đoạn phim kể về người bố làm nhân viên điều khiển cầu mỗi khi có tàu hỏa qua lại, và người con trai yêu dấu duy nhất, vốn rất thích thú với các chuyến tàu và các hành khách trên đó.

Có lẽ nên thay đổi lại định nghĩa của từ “hy sinh”, hoặc mỗi người nên có cái nhìn thoáng hơn về khái niệm này, bởi từ trước đến giờ, chúng ta luôn gắn sự hy sinh cho các mỹ từ vĩ đại, tốt đẹp.

Một lần, không may bộ phận điều khiển tự động gặp trục trặc đúng lúc có một đoàn tàu sắp đến. Người trên tàu không ai hay biết gì, ông bố cũng không để ý. Chỉ có cậu bé đang chơi gần đó, hiểu ra vấn đề và đã cố gắng dùng cần gạt tay để hạ cầu xuống. Đến khi người cha nhận ra thì đã quá muộn. Con ông bị mặc kẹt bên dưới gầm cầu. Trong chưa đầy một phút nữa thôi, ông sẽ phải quyết định, hoặc để cả đoàn tàu bị chết, hoặc hạ cần điều khiển tay xuống, và con trai ông sẽ bị nghiền nát. Người đàn ông đã hạ cần gạt.

Kết thúc phim tưởng chừng là bi kịch, nhưng ông ta lại nhìn thấy được những gương mặt ngời sáng, những đứa trẻ xinh xắn đã được ông ta cứu sống, những số phận đã được thắp lên niềm tin khi biết mình vừa thoát khỏi tử thần. Và rồi người đàn ông đó lại có thể nở một nụ cười trên môi.

Nhưng đoạn phim ngắn đó chỉ phản ánh được một lát cắt của cuộc đời, và nó thuần túy hư cấu cũng như mang tính giáo dục. Về phương diện xã hội, ông ta là anh hùng, đã cứu sống hàng trăm mạng người và phải hy sinh đứa con trai quí yêu quí.

Cho dù vậy, chính tay ông ta đã giết con trai. Dù ông ta biết, và ai cũng biết, hành động của ông là đúng đắn, nhưng rồi cả cuộc đời mình, sẽ có những lúc cô đơn, những lúc hụt hẫng, người đàn ông bất chợt nhớ lại khoảnh khắc nhấc thân thể đứa con nát bét từ dưới gầm cầu lên, mang xác con trên tay và gào thét vào đám người ngơ ngác không hiểu nổi nỗi đau đớn mà ông đang phải chịu đựng. Rồi sẽ có lúc ông quên mất những con người ông đã cứu sống, và chìm đắm vào nỗi đau mất mát. Sẽ có những lúc ông hối hận, tự nguyền rủa bản thân vì quyết định trong quá khứ.

Lúc xem phim, tôi không dám tự hỏi bản thân nếu là người cha sẽ quyết định thế nào. Và đến bây giờ, tôi cũng không biết mình sẽ quyết định thế nào.

Sự hy sinh mà sau đó người ta có thể chết ngay trong vinh quang, có thể chịu đựng trong hãnh diện thì vẫn là sự hy sinh sung sướng. Nhưng sự hy sinh mà sau đó người ta ngờ vực chính quyết định của mình, nhưng lại phải sống trong sự dằn vặt và day dứt ấy cả cuộc đời mới chính là sự hy sinh đau khổ nhất.

Trong những ngày tháng này, tôi hướng đến Nhật Bản với những tình cảm đặc biệt và chân thành nhất. Chính họ mới là những người thấu hiểu sự hy sinh hơn ai hết. Họ sẽ không đem sự hy sinh ra bàn, ra viết thành những bài văn lời lẽ hoa mỹ. Họ sẽ làm thật, giúp đỡ hết mình, và hy sinh bản thân vì cộng đồng.

Còn mỗi chúng ta, những đứa con một dân tộc với truyền thống lá lành đùm lá rách, liệu có thể thẳng thắn thừa nhận sự thật về một lỗ hổng văn hóa lớn, và học tập được những gì?

Bài viết của Hoàng Thùy Trang (Lớp 12, Trường THPT Chuyên Hà Nội - Amsterdam)

Mới học 12 nhưng có những suy nghĩ thật sâu sắc, ngưỡng mộ em này

Dưới đây là clip mà em ý đề cập


Sunday, April 10, 2011

“Xin lỗi, mình bận!”



Không biết từ bao giờ, tôi có thói quen trả lời ngắn gọn như vậy mỗi khi bạn bè rủ đi chơi, đi học chung, hoặc nhờ làm một việc gì đó…
Từ khi lên đại học, một số thói quen cũng thay đổi. Thời khóa biểu học tập dễ thở hơn, cuộc sống rộng mở hơn, tôi có nhiều thời gian để thực hiện các kế hoạch, mục tiêu đa dạng.

Nhưng nói rằng các mối quan hệ mở rộng thì chưa chắc, vì tôi hời hợt hay vì mọi người đều có cuộc sống riêng, tôi không rõ, chỉ biết rằng, dần dà, bạn bè thưa thớt dần, và tôi cũng cảm thấy chẳng còn sợi dây liên hệ nào nữa. Khi môi trường sống và hoàn cảnh thay đổi, ta cũng phải cố gắng hòa nhập để thích nghi, nhưng chỉ được một thời gian, lại tự xây nên một rào cản cho chính mình…

Tính tôi khép kín, chỉ thật sự vui vẻ khi trò chuyện, chia sẻ với những người bạn thân lâu năm và hợp ý mình… Thời cấp 3, tôi dành ra vài giờ đồng hồ chỉ để nhắn tin với nhỏ bạn thân, mỗi tin nhắn thường rất dài, và đầy tâm trạng, khi thì vui vẻ háo hứng, lúc lại hy vọng mong chờ, khi thì buồn một cách lãng mạn…

Tôi cũng sẵn sàng dành ra vài giờ để lượn phố không mục đích, ngồi ở quán cóc vỉa hè để quan sát xe cộ chạy qua lại, hay đi học thử một buổi tại trung tâm luyện thi mà nhỏ Kẹo đã “quảng cáo”: “Học một lần rồi thích ngay đấy!”


Bận rộn hay sự thờ ơ với thế giới xung quanh?

Thời học sinh của tôi trôi qua như thế. Nhẹ nhàng, yên bình và thấm đẫm cảm xúc. Khi lên đại học, tôi cùng những đứa bạn thân đều có mục tiêu, kế hoạch riêng, nên thi thoảng quên đi sự tồn tại của nhau. Lên mạng thì chỉ chia sẻ vài dòng ngắn gọn

“Mày dạo này sao rồi? Tao thì sáng đi học, chiều về nhà dọn dẹp, tối online. Thấy cũng không đến nỗi bận rộn mà chẳng hiểu sao chẳng có thời gian đi chơi mày ạ…”

“Tao cũng vậy. Bận làm thêm. Thôi, out nha, ngày mai thi giữa kì rồi” .



Nhỏ bạn thời cấp 3 gọi điện. Nó rủ tôi cùng vài đứa chung lớp đi sinh nhật. Tôi bảo: “Xin lỗi, mình bận rồi. Bữa khác nhé!”. Mà thực ra tôi cũng chẳng bận gì cả, chẳng qua thời điểm nó hẹn trùng giờ với lịch đi chơi cùng “ai đó” của tôi, mà nếu tôi thay đổi thì kéo theo vài thứ khác liên quan nữa, vì có lúc tôi bận đi mua đồ cùng mẹ, đi bảo trì xe, đi chuyển tiền trong ngân hàng, đi thi lấy bằng lái…

Một người bạn khác rủ tôi sang nhà chơi vì nhỏ sắp đi du học. Tôi nói: “Mình đang bận. Tuần sau gặp, hứa luôn. Tháng sau bồ mới đi mà, lo gì!”. Nhỏ tặc lưỡi rồi cười: “Ok bồ. Nhớ nhé!”.

Tuần sau, nhỏ gọi điện lại hỏi: “Sao, thế sáng hôm nay có thăm tui không?”, tôi giật mình: “Chết! Hôm nay nhà mình có tiệc thôi nôi, chắc chiều dọn dẹp xong mình đi được đó, chiều hen!”, nhỏ bảo: “Chiều nay mình bận đi mua vài thứ lặt vặt rồi, hẹn cậu khi khác vậy”, tôi cười tươi: “OK, mình hứa trong vòng vài ngày nữa mình gặp, mình hứa đấy!”.

Và rồi nhỏ đã đi du học, và rồi lời hứa của tôi vẫn chưa thực hiện, chỉ vì lý do: “Mình bận!”. Một lý do vô chừng, mà chính tôi cũng biết, tôi không hề bận, chỉ là do cách sắp xếp thời gian không hợp lý, chỉ là tôi hời hợt với mọi thứ xung quanh, chỉ là vì tôi tiếc vài giờ đồng hồ đi chơi, chỉ là vì tôi còn bận lướt web…



Lãnh được tháng lương đầu tiên nhờ đi làm phục vụ cho quán cà phê, tôi gọi điện rủ nhỏ bạn thân đi ăn, đầu dây bên kia nói giọng thản nhiên: “Mình bận, phải phụ giúp mẹ trông coi cửa hàng, không đến được”. Tôi có chút nghi hoặc vì tôi cũng đã từng “bận”, nên đáp: “Mình sẽ qua nhà cậu!”, “Không được! Gia đình mình có một số chuyện, cậu đến thì không hay chút nào”. Tôi ỉu xìu: “Ừ”

Chắc là nhỏ bận thật…



Những lúc buồn, tôi online, nhìn một lượt. Thấy ai cũng xa lạ, thấy ai cũng đang “bận”, không rảnh để nghe mình mở lòng…

Nhắn tin cho 10 đứa bạn, chỉ có đúng 3 đứa trả lời lại: “Sao hôm nay rảnh nhắn tin cho mình thế, hi, ngủ ngon nha, khi khác rảnh mình nói chuyện sau”, “Xin lỗi cậu, dạo này mình bận quá nên không có thời gian hỏi thăm cậu, thế nào, khỏe không?”, “Nãy mình bận học nên giờ mới trả lời tin nhắn, xin lỗi cậu nha!”

Ừ, thì ai cũng bận cả…

-St-

Wednesday, April 6, 2011

Bật Dậy - Hà Thái Hoàng

ft. Tân Rapper


(1)Ngồi giữa đêm tối lạnh ngắt mình tôi,
Mưa từng cơn thấm buốt tim nhói,
Soi vào gương chỉ thấy thân xác mệt nhoài~~~.
Gục ngã sau những năm tháng đen tối,
Sâu tận trong lòng những gian dối,
Con người ôi toan tính giẫm đạp vào nhau~~~.
(2)Bật dậy để vươn tới ngày mai,
Bật dậy để xua tan niềm đau,
Bật dậy để quên đi mọi điều lo lắng...
Bật dậy trước miệng đời dèm pha,
Bật dậy giữa dòng đời phù du,
Bật dậy đón nhận một cuộc đời tốt hơn...(1)(2)
(1)x2
*RAP:
Có bao giờ bạn ước - mình là một ai khác ? Có bao giờ bạn ước - mọi sự hoàn thiện hơn ? Bởi-lẽ-trong-cuộc-sống-này-không ai được như ý muốn-và-nếu có thể thì hãy mơ ước cho cuộc đời mình - và - biến tất cả những điều khó khăn thành sự đối mặt cho bản thân ta-hãy-vượt qua tất cả-dù có vấp ngã-đường đời sa ngã-hãy nhận biết được đâu là đúng và đâu là sai - vì - mỗi người chúng ta - đều có một số phận - cho tương lai của tất cả - cuộc đời nhỏ nhen - đưa và tước những gì bạn thích-khiến cho ta chẳng còn thứ gì-sống là không chờ đợi mà (không chờ đợi mà) - sống là không chờ đợi mà - U Know - Hãy vượt qua-và hãy làm những gì bạn thích....GET UP !!!
~~~~~
(1)+(2)
*Rap 2:Bật dậy x3,hãy tìm lại thử thách cho chính chúng ta,tin tưởng vào bản thân không bao giờ bỏ cuộc,tin tưởng vào bản thân không bao giờ bỏ cuộc,đóng nhận tia mặt trời hơi ấm ban xa,để con tim của ta buốt giá tan biến,để cho thân xác ta cảm nhận được tâm hồn,quên đi ngày hôm qua và...sống trong ngày hôm nay...hãy đóng nhận 1 cuộc đời mới...bật dậy...bật dậy...bật dậy.

---------------------------------------------------

Ft. Rainie

Raine dễ thương tóaaaaaaa


Tìm kiếm bài viết

Được Xem Nhiều