Sunday, May 29, 2011

Treo người - Một "trào lưu" mới trong giới trẻ?



Phải nói không hiểu nỗi suy nghĩ, khả năng phân tích logic của giới trẻ bây giờ, luôn muốn tỏ ra lập dị khác người, mình là số 1, độc đáo để rồi nghĩ ra những trò chứng tỏ mình làm người ngoài nhiều phen đau tim khi nhìn thấy những màn biểu diễn hãi hùng của họ. Chỉ bị một cây kim may đồ đâm vào tay chút thôi mà mình đã đau lắm rồi huống chi đâm nguyên một cái móc câu sắc nhọn qua da thịt ứa máu không hiểu ai chịu nỗi không?






Vậy mà có đó, không chỉ vậy nó còn là sở thích của một số bạn trẻ lập dị, muốn thể hiện sự khác biệt, cũng như sức chịu đựng vượt quá giới hạn bình thường. Với sở thích hơi "bệnh" này, cả nhóm tụ tập chơi trò "treo người", khủng khiếp khi nhìn thấy họ dùng móc câu cỡ lớn bằng sắt xuyên qua da rồi treo lơ lửng trên không, nhìn đã thấy sợ, người bị treo còn chịu đau kinh khủng hơn.




Tưởng trò chơi kinh khủng được gọi là nghệ thuật này chỉ lưu hành trong giới thanh niên nhưng không mới đây một nhóm thiếu nữ trẻ tụ tại Tam Thánh, Tứ Xuyên, Trung Quốc tiến hành buổi biểu diễn "treo người" hãi hùng này. Họ làm với ý nghĩ là họ đang hy sinh cho nghệ thuật, còn tôi cho là thật điên rồ khi không biết quý trọng cơ thể mình, đem cuộc sống mình ra mà đùa giỡn rất đáng bị chỉ trích. Còn các bạn nghĩ sao?








Monday, May 23, 2011

Mắc kẹt vào số phận và những ước mơ dang dở





Thuở còn nhỏ chẳng ai không từng có những ước mơ bay bổng, nhưng khi lớn lên con người ta mới biết để thực hiện được giấc mơ không phải điều dễ dàng. Có những người may mắn biến được giấc mơ thành hiện thực, có những người bỏ mặc những giấc mơ để lao vào cơm áo gạo tiền mà sống, và có những người mắc kẹt vào số phận.
Tôi từng đi nhiều nơi, gặp nhiều người, thành công cũng có, thất bại cũng có, giàu cũng có, nghèo cũng có, trẻ có già có, từng trải có, chưa từng trải cũng có, tôi thường bắt chuyện với tất cả mọi người và xin họ kể về cuộc đời họ, những điều khó khăn mà họ từng trải qua đổi lại tôi sẽ kể cho họ về cuộc đời của tôi, như một cuộc trao đổi về cách nhìn của mỗi người đối với cuộc sống xung quanh.
Bạn hẳn muốn biết những người mắc kẹt số phận là ai?
Người mà tôi sẽ kể đầu tiên đó là thầy của tôi. Một ngày sau khi kết thúc giờ học vẽ, tôi và thầy mệt mỏi ngồi nói chuyện trong lớp học là chỗ thầy thuê để mở lớp vẽ, thầy tâm sự với tôi rằng: "Cho đến một ngày khi thầy không còn lo đến cơm áo gạo tiền, thầy sẽ một mình xách ba lô lên Đà Lạt để đi đây đó vẽ tranh sau đó về mở một cuộc triển lãm. Nhưng mà thầy không biết khi đó là khi nào, còn giờ này ở đây, đối với thầy, con và tất cả những học trò của thầy từ trước đến giờ, lớp học này là tất cả đối với thầy. Có thể giấc mơ của thầy sẽ không thành hiện thực nhưng có thể nhờ có thầy ở đây mà giấc mơ của những đứa mê vẽ ở cái lớp học ba trợn này sẽ thành hiện thực, thầy cảm thấy mình thật hạnh phúc." - Vâng, một trong những người dạy cho tôi cách sống sâu sắc và tràn đầy yêu thương với con người đó chính là thầy của tôi. Xin cảm ơn thầy.
Người thứ hai mà tôi sẽ kể với bạn đó là một cô bạn hơn tôi hai ba tuổi, cô tham gia chiến dịch tình nguyện mùa hè xanh đã nhiều lần, đi đến nhiều vùng sâu vùng xa. Rồi một ngày có nói với gia đình rằng cô sẽ không sống ở thành phố nữa mà sẽ về nông thôn để dạy chữ cho những trẻ em nghèo. Gia đình kịch liệt phản đối nhưng sau cùng thì cô bạn của tôi cũng đã đi và từ đó đến nay tôi cũng không còn nghe tin tức gì về cô nữa. Tôi may mắn là một trong những người cô gọi đến để tâm sự và tôi đã động viên cô hết mình để theo đuổi điều đó. Ủa? Cô bạn tôi ước mơ điều gì, có phải đó là điều bạn muốn biết? Cô theo học chuyên ngành kinh tế, luôn siêng năng, nỗ lực học tập, tham dự nhiều cuộc thi và được giải, thậm chí đã được nhiều công ty mời về làm trước khi tốt nghiệp đại học, cô đã tốt nghiệp đại học và sửa soạn để trở thành một doanh nhân trong tương lai nhưng sau cùng trở thành một cô giáo vô danh ở một miền quê xa xôi nào đó. Vâng, xin cảm ơn cô, người tôi xem như là chị đã cho tôi học hỏi về giá trị của cuộc sống, không phải cái gì nhỏ cũng là nhỏ, mà có những cái nhỏ lại nuôi cái gì đó khác lớn hơn...
Người thứ ba tôi kể với bạn là một người tóc đã hai màu, có một nụ cười thật hiền, thường mặc quần áo cũ, đứng ở ngã tư đường để huýt còi không cho xe lấn tuyến hay hướng dẫn xe đi những lúc giờ chiều tan tầm. Trong một lần kẹt xe, tôi đã có dịp trò chuyện đôi chút với bác, tôi gọi bằng bác để thể hiện, sự kính trọng, bác nói rằng ngày xưa khi còn nhỏ bác đã từng mong muốn được trở thành cảnh sát, được truy bắt tội phạm, được đeo huân chương, được mặc sắc phục nhưng ước mơ không thành hiện thực. Giờ sống ở gần ngã tư này, thấy lâu lâu lại xảy ra tai nạn hay kẹt xe, lòng bác cảm thấy áy náy, vậy là cứ ngày ngày bác ra ngã tư này huýt còi để xe đi đừng lấn tuyến, những giờ xe đông thì chỉ hướng xe đi để kẹt xe nhanh kết thúc, giúp mọi người mau về đến nhà hay đi công việc. Vâng, cảm ơn bác, số phận là số phận còn ước mơ là ước mơ, người ta không thể đánh đổi số phận để lấy ước mơ nhưng người ta sẽ không bao giờ từ bỏ ước mơ và yên lòng với số phận.
Và bạn cũng như tôi, và tôi cũng như họ, chúng ta thường than vãn vì mình bị mắc kẹt vào số phận và không thể thực hiện giấc mơ. Nhưng có phải điều đó nói lên rằng chúng ta sẽ đầu hàng?
Số phận của tôi đó là làm một con người đầy trách nhiệm với cha mẹ, với anh em, với người thân và với rất nhiều người, những người mà tôi nghĩ họ cần đến tôi. Nhưng tôi chỉ muốn vứt bỏ trách nhiệm và chính mình để được tự do, để được vẽ tranh dù cho điều đó là ích kỷ. Rồi tôi nhắm mắt lại và buông tay, và rồi tôi lại ngồi đây, đánh những dòng này để chia sẻ với mọi người. Tôi nghĩ rằng nếu tôi từ bỏ ước mơ của mình và sống với số phận có thể những người khi đọc những bài viết của tôi sẽ thay đổi được số phận của mình và thực hiện giấc mơ của họ. Sống một cuộc đời như thầy của tôi, như cô bạn của tôi, như người bác ấy là một con người luôn tự hỏi bản thân mình ngày hôm nay đã làm được điều gì cho người khác chứ không bao giờ đòi hỏi điều ngược lại, có thể chúng tôi không hạnh phúc nhưng cái không hạnh phúc của chúng tôi sẽ đánh đổi cho cái hạnh phúc của nhiều nhiều người khác, điều đó là quá đáng giá.
Số phận của tôi mắc kẹt ở đây rồi, nhưng xin bạn đừng bao giờ đầu hàng như tôi nhé, hãy sống mạnh mẽ, hãy sống hết mình cho những giấc mơ, hãy bay lên để nhìn cuộc sống từ trên cao với muôn ngàn ánh nắng, hãy sống như chưa bao giờ được sống và tận hưởng cuộc sống này nhé. Tôi chúc tất cả mọi người hạnh phúc.

Dưới Bóng Cây - Phim hoạt hình Việt Nam :X

Thíchhhhh .................

Saturday, May 21, 2011

How to make Hot Ice!!!


Cách điều chế Natri Axetat tại nhà

Chính là chất để dùng cho trò ảo thuật làm đá trong nháy mắt ý. Để bọn tớ chứng minh cho các bạn thấy rằng chất này không hề độc hại nhé!


Chuẩn bị những nguyên liệu sau:



- Muối nở (baking soda)

- Giấm

- Giấy thấm



Đến phần hành động này: >:D<



Bước 1:

- Cho một lượng muối nở vào cốc rồi đổ từ từ giấm vào và khuấy đều.

Các bạn nên cẩn thận bởi phản ứng rất dễ sủi bọt và trào ra ngoài đấy!



Bước 2:

- Cho giấm và muối nở ở trên vào lò vi sóng khoảng 20’ nhưng phải chi thành 3 lần 5’ và 5 lần 1’.

Nếu chất lỏng biến thành màu vàng và có mùi hôi thì bạn đã vi sóng quá lâu rồi nhá!



Bước 3:
- Lúc này dung dịch có dạng gel mờ, để ngội một chút thì các tinh thể sẽ được tạo thành.


Bước 4:
- Dùng giấy thấm, thấm hết nước còn sót lại trên các tinh thể được tạo thành.
Mách nhỏ: các bạn có thể dùng một ít đường bột để làm khô cho các tinh thể. Một ít đường sẽ bán vào nhưng chúng ta có thể bỏ phần này đi sau khi tất cả đã khô hoàn toàn mà.

Bước 5:
- Dùng thìa nghiền nhỏ tinh thể đã khô là chúng ta thu được Natri axetat rùi.
Tuy nhiên, Natri axetat ở đây không đủ độ tinh khiết và độ "mạnh" để thực hiện quá trình sản xuất đá đâu. Vì thế, để biểu diễn được trò ảo thuật làm đá siêu tốc, teems chịu khó chạy ra hàng hóa chất nhé!

Wednesday, May 18, 2011

5 Bài Học Cuộc Sống




Bài số 1: Bài học về sự tự giác


Xưa thật là xưa, có một ông Vua nọ, một hôm ông ta sai quân lính đặt một tảng đá lớn nằm chắn ngang đường đi. Xong, ông nấp vào một bụi cây gần đấy và theo dõi.

Lần lượt ông ta thấy, những thương nhân giàu có đi qua, rồi đến những cận thần của ông đi qua, nhưng không ai có ý định xê dịch tảng đá sang bên nhường chỗ cho lối đi cả, họ chỉ lẩm nhẩm đổ lỗi cho nhà Vua vì đã không cho người giữ sạch sẽ con đường.

Một lúc sau, nhà Vua nhìn thấy một người nông dân đi tới với một xe rau cồng kềnh nặng trĩu. Nhìn thấy tảng đá, người nông dân liền ngừng xe và nhảy xuống đất, cố hết sức mình ông ta đã đẩy được tảng đá sang bên kia vệ đường. Vừa làm ông ta vừa lẩm bẩm: "Thật không may nếu có ai đó không thấy mày và vấp phải, chắc là sẽ đau lắm đây". Xong đâu đấy, người nông dân quay trở lại xe để tiếp tục đi tiếp, thì bỗng nhìn thấy một bao tiền to đùng đặt ngay chỗ mà ông đã di chuyển tảng đá. Đó là một một món quà của Đức Vua cho người nào dịch chuyển được tảng đá.

Câu chuyện của người nông dân này đã giúp chúng ta nhận ra một điều quý giá mà rất nhiều người trong chúng ta không bao giờ nhận thấy: Vật cản đôi khi cũng có thể là một cơ hội tốt.

Bài số 2: Bài học về sự quan tâm


Trong tháng thứ 2 của khoá học y tá, vị giáo sư của chúng tôi đã cho chúng tôi một câu hỏi hết sức bất ngờ trong bài thi vấn đáp...

Tôi đã lướt qua hầu hết các câu hỏi trong bài thi, và ngạc nhiên dừng lại ở câu hỏi cuối cùng: “Hãy cho biết tên người phụ nữ quét dọn trường học của chúng ta?”. Một câu hỏi không có trong chuyên môn, chắc đây chỉ là một câu hỏi đùa thôi. Tôi đã nghĩ vậy!

Thật ra, tôi đã nhìn thấy người phụ nữ đó vài lần. Cô ấy cao, tóc sẫm màu và khoảng chừng 50 tuổi nhưng làm sao mà tôi có thể biết được tên cô ta cơ chứ? Tôi đã kết thúc bài làm của mình với câu cuối cùng bị bỏ trống.

Cuối giờ kiểm tra, một sinh viên đã hỏi vị giáo sư rằng: “Liệu ông có tính điểm cho câu hỏi cuối cùng kia không?”, ông ta trả lời: “Chắc chắn rồi”, rồi ông nói tiếp: “Trong công việc, các em sẽ gặp rất nhiều người, tất cả họ đều quan trọng, họ xứng đáng được nhận sự quan tâm của các em, dù chỉ là một nụ cười hay một câu chào”.

Tôi đã không bao giờ quên bài học đó trên mỗi bước đường đời của mình sau này, và tôi cũng không bao giờ quên tên của người phụ nữ đó, cô Dorothy.

Bài số 3: Bài học về sự giúp đỡ


Trong một đêm mưa bão bất thường trên đường phố Alabama vắng vẻ, lúc đó đã 11h30 khuya, có một bà lão da đen vẫn cứ mặc cho những ngọn roi mưa quất liên hồi vào mặt, cố hết sức vẫy vẫy cánh tay để xin đi nhờ xe.

Một chiếc xe chạy vút qua, rồi thêm một chiếc xe nữa, không ai để ý đến cánh tay dường như đã tê cứng vì lạnh cóng. Mặc dù vậy, bà lão vẫn hy vọng và vẫy chiếc xe kế tiếp. Một chàng trai da trắng đã cho bà lên xe. (Mặc cho cuộc xung đột sắc tộc 1960). Bà lão trông có vẻ rất vội vã, nhưng cũng không quên cám ơn và ghi lại địa chỉ của chàng trai.

Bảy ngày trôi qua, cánh cửa nhà chàng trai tốt bụng vang lên tiếng gõ cửa. Chàng trai ngạc nhiên hết sức khi thấy một cái tivi khổng lồ ngay trước cửa nhà mình. Một lá thư được đính kèm, trong đó viết: "Cảm ơn cháu vì đã cho bà đi nhờ xe vào cái đêm mưa hôm ấy. Cơn mưa không những đã làm ướt sũng quần áo mà nó còn làm lạnh buốt trái tim và tinh thần của bà nữa. Rồi thì lúc đó cháu đã xuất hiện như một thiên thần. Nhờ có cháu, bà đã được gặp người chồng tội nghiệp của mình trước khi ông ấy trút hơi thở cuối cùng. Một lần nữa bà muốn cảm ơn cháu đã không nề hà khi giúp đỡ bà."

Cuối thư là dòng chữ: “Chân thành - Bà Nat King Cole”.

Bài số 4: Bài học về lòng biết ơn


Vào cái thời khi mà món kem nước hoa quả còn rất rẻ tiền, có một câu chuyện về cậu bé 10 tuổi thế này:

Ngày nọ, Jim - tên của cậu bé - sau một hồi đi qua đi lại, ngó nghiêng vào cửa hàng giải khát đông nhất nhì thành phố, nơi có món kem nước hoa quả mà cậu rất thích, mạnh dạng tiến lại gần cái cửa, đẩy nhẹ và bước vào. Chọn một bàn trống, cậu nhẹ nhàng ngồi xuống ghế và đợi người phục vụ đến.

Chỉ vài phút sau, một người nữ phục vụ tiến lại gần Jim và đặt trước mặt cậu một ly nước lọc. Ngước nhìn cô phục vụ, cậu bé hỏi: “Cho cháu hỏi bao nhiêu tiền một đĩa kem nước hoa quả ạ?”. “50 xu“, cô phục vụ trả lời. Nghe vậy, Jim liền móc trong túi quần ra một số đồng xu lẻ, nhẩm tính một hồi, cậu hỏi tiếp: “Thế bao nhiêu tiền một đĩa kem bình thường ạ?”. “35 xu”, người phục vụ vẫn kiên nhẫn trả lời cậu bé mặc dù lúc đó khách vào cửa hàng đã rất đông và đang đợi cô. Cuối cùng, người nữ phục vụ cũng mang đến cho Jim món kem mà cậu yêu cầu, và sang phục vụ những bàn khác. Cậu bé ăn xong kem, để lại tiền trên bàn và ra về.

Khi người phục vụ quay trở lại để dọn bàn, cô ấy đã bật khóc khi nhìn thấy 2 đồng kẽm (1 đồng bằng 5 xu) và 5 đồng xu lẻ được đặt ngay ngắn trên bàn, bên cạnh 35 xu trả cho đĩa kem mà Jim đã gọi - Jim đã không thể có món kem nước hoa quả mà cậu ấy thích bởi vì cậu ấy chỉ có đủ tiền để trả cho một đĩa kem bình thường và một ít tiền boa cho cô.

Bài Học Số 5: Bài Học Về Sự Hy Sinh


Đã lâu lắm rồi, nhiều năm đã trôi qua, khi tôi còn là tình nguyện viên tại một bệnh viện, tôi có biết một cô gái nhỏ tên Liz - cô ấy đang mắc phải một căn bệnh rất hiểm nghèo.

Cơ hội sống sót duy nhất của cô là được thay máu từ người anh trai 5 tuổi của mình, người đã vượt qua được cơn bạo bệnh tương tự một cách lạ thường nhờ những kháng thể đặc biệt trong cơ thể. Bác sĩ đã trao đổi và giải thích điều này với cậu bé trước khi yêu cầu cậu đồng ý cho cô em gái những giọt máu của mình. Lúc ấy, tôi đã nhìn thấy sự lưỡng lự thoáng qua trên khuôn mặt bé nhỏ kia. Cuối cùng, với một hơi thở thật sâu và dứt khoát cậu bé đã trả lời rằng: “Cháu đồng ý làm điều đó để cứu em cháu”.

Nằm trên chiếc giường kế bên em gái để thuận tiện hơn cho việc truyền máu, cậu bé liếc nhìn em gái và đôi mắt ngời lên niềm vui khi thấy đôi má cô bé hồng lên theo từng giọt máu được chuyền sang từ người cậu. Nhưng rồi, khuôn mặt cậu bỗng trở nên tái xanh đầy lo lắng, cậu bé ngước nhìn vị bác sĩ và hỏi với một giọng run run: “Cháu sẽ chết bây giờ phải không bác sĩ?” Thì ra, cậu bé non nớt của chúng ta đã nghĩ rằng: cậu ta sẽ cho cô em gái tất cả máu trong người mình để cứu cô ấy và rồi cậu sẽ chết thay cô.

Bạn thấy không, sau tất cả những hiểu lầm và hành động của mình, cậu bé đã có tất cả nhờ đức hy sinh...

Cuộc sống có câu: “Hãy cho đi thứ bạn có, rồi bạn sẽ được đền bù xứng đáng”.


Tìm kiếm bài viết

Được Xem Nhiều