Thursday, June 2, 2011

Ngõ Tối Cuộc Đời



"Mẹ khỉ,cái ngõ bé tý mà đổ cái đống cát to đùng thế này bố ai mà đi vào được"...Gã lẩm bẩm chửi.Ngõ nhà gã bé,lại sâu,lắm ngách,tối om om.Nhà gã gần cuối ngõ,đất rộng,bà già làm mấy gian cho thuê trọ,gã không nghề nghiệp,chơi rông và trông nhà trọ,nuôi mấy con gà chọi làm vui,thỉnh thoảng đá cỏ.Hôm nay đi trà đá về,cái đống cát lù lù làm gã phải xuống xe dắt qua,mà mọi khi mấy mụ bà la sát ở cái ngõ này chửi ghê lắm mà,sao hôm nay chưa ai ra can thiệp nhỉ?Chả phải ước,gã dắt xe vào nhà,vừa ôm con gà ra định cắt lông thì có tiếng đàn bà tru tréo ngoài đầu ngõ :
- Trời ơi,mày lấp cả bàn thờ nhà mày à mà đổ nhiều thế này,mình nhà mày ở cái ngõ này à?...
Gã tủm tỉm,"bắt đầu rồi đấy "...Cả ngõ nhốn nháo với dàn đồng ca chửi rủa.Nhà đối diện một mái tóc ngắn thò ra,chắc mới đến thuê trọ,mắt mở to lạ lẫm hóng ra.
- Chưa thấy chửi nhau bao giờ à?
Gã thủng thẳng.Tóc ngắn nhìn hắn lườm lườm...
- Lườm gì đấy? Lác mắt bây giờ...
- Cắt cái lông gà không xong còn đi trêu gái.
- Á...à...Đây...cô em cắt đi...
Cái đầu ngắn tóc thụt vào,gã toét miệng cười,"tưởng thế nào,được ba câu chạy biến"...
- Đưa đây...
- Ơ...
Gã giật mình ngẩng lên,tóc ngắn chìa tay,cái kéo nhỏ lăm lăm trong tay,gã hơi hoảng nhưng cũng bối rối đưa gà...Tóc ngắn cắt nhoay nhoáy,nhanh không thể tả...dúi con gà vào tay gã buông một câu :
- Kéo vừa to vừa cùn mà đòi tỉa lông đẹp,loay hoay xiến vào cổ gà ngồi mà khóc,ếch!
Rồi đi tụt vào nhà,gã vừa phục,vừa tức,vừa buồn cười...
Ăn tối xong gã lên gác xép,cây ghita thùng cũ mèm bẩn thỉu,sứt sẹo khắp nơi được lôi ra gẩy tưng tưng...
- Tiền nhà thu tháng này để đâu rồi mày?
Bà già gã hỏi với lên...
- Ngăn kéo tủ mọi khi...
Chưa đầy ba mươi giây sau là tiếng hét lên như bị sét đánh :
- Trời ơi là trời,sao có từng này,mày tiêu gì rồi quân mất dạy kia?
Gã tụt xuống gác xép,với cái áo sơ mi khoác ra ngoài vừa đi vừa thủng thẳng :
- Hịt con lô...kêu gì như cắt tiết...
- Ối giời ôi...mọi người lại đây mà xem quân mất dạy nó nói mẹ nó này...
- Mất thì tìm thế nào được mà chả nói thế,thời buổi này ăn cắp nhiều mà công an ít...
Gã đi ra ngõ "ở nhà mà hát một mình"...Tóc ngắn thò đầu ra,gã hơi chững người lại rồi lại thẳng lưng bước,điếu thuốc lá trên môi lập lòe trong ngõ tối...

Đêm khuya gã về,bà già khóa cửa,ba lô quần áo và cái đàn rách để ngay hiên, "có ý đuổi đi đây"...Gã ngồi phệt xuống,gẩy tưng tưng một bài xẩm...Nhà bên sáng điện,tóc ngắn thò ra :
- Có im cho người ta học không? Hát như ống bơ gỉ mà còn bày đặt...
- Ơ...có biết đây là ai không? Đừng tưởng biết cắt lông gà là oai nhé.
- Tắt cái loa gỉ đi...
Gã nóng mắt đứng bật dậy...
- Mày làm sao thế nhóc?
- Ai nhóc...đây chui vào cái hốc này ở thì cũng chả nghĩ...
Gã bước thêm một bước,có tiếng "huỵch"...Ngõ trở lại im ắng...
Quá nửa đêm,trời lớt phớt mưa,gã khẽ dịch người,ê ẩm...Tóc ngắn lại thò đầu ra :
- Đau không hả?
Gã im lặng,lại thụt vào,lại bước ra,tóc ngắn ngồi xuống cạnh gã,đưa cái bánh mỳ :
- Đói không...
Gã lưỡng lự rồi cầm lấy,đói thật...
- Học võ à?
- Ừ...
- Sao biết cắt lông gà?
- Ông già mê gà,nhìn mãi rồi quen,làm mãi rồi biết.
- Ừ...
..........
- Mưa nặng hạt rồi đấy.Sao không xin bà già một tiếng rồi vào ngủ?
- Tim bà ấy bằng sắt.Giờ có một triệu một trăm năm mươi nghìn thò vào là cửa tự mở như alibaba nói "vừng ơi".
- Sao thế?
- Năm mươi điểm lô...ếch!
- Trả thù câu ban chiều hả?...Thôi kệ...
Tóc ngắn bước vào nhà,cơn mưa ào xuống...
- Sang đây ngồi cho đỡ ướt.
Gã ngồi dựa cửa,mưa đêm càng to,một lát quay vào.Tóc ngắn vẫn đang học...
- Ngủ đi tôi trông cho...
- Ngủ? Ông trông? Ông nhai tôi cả xương à?
- Tôi không xấu thế đâu...
- Ai biết...lúc này định đánh phụ nữ còn gì.
- Tôi...tôi...
- Tôi làm sao? Bức xúc thì tìm cách khác...hèn...
Gã đứng dậy,cái ba lô lăn từ thềm xuống ngõ,cây đàn cũ đổ nghiêng,tóc ngắn ngó theo ngơ ngác bối rối...Bóng gã nhập nhoằng trong ngõ tối sau ánh chớp của đêm mưa mịt mùng...

Chiều hôm sau gã mò về,bà già lại gào lên :
- Mày đi luôn đi,vác cái xác về làm gì cho vướng mắt tao.
- Vác đầy thứ về,có phải mỗi xác đâu,đau đầu.
- Vác cái gì mà đầy,toàn thứ rác rưởi,cút hết đi...
Gã mặc kệ,chui lên gác nằm khoèo,chả biết cái con bé dở hơi kia có cất cho gã cái ba lô với cây đàn đểu không hay mất rồi,nghiêng mắt nhìn qua ô kính,dây phơi nhà bên tòng teng cái ba lô của gã...đêm qua trời mưa to mà...
Buổi chiều,gã đem con gà đi vần,đi lướt qua bà già gã vẫn còn nghe tiếng chửi lẩm bẩm,thây kệ,đi chơi cho sướng đã.Đời gã sống hai mươi lăm năm là ngần ấy năm nghe chửi,bố gã đi đâu ở đâu gã không rõ,chỉ thấy bà già ở nhà và...chửi.Gã bê con gà ra vườn hoa,gà của gã tía chân vàng,vàng như ngô,được cái cổ to và dáng liền lạc.Vần với con Mơ ghẻ của thằng bạn cùng ngõ,gà Tía được cái lối hay,lên đè xuống chui thông vỉa,đánh gà Mơ tơi bời.Ra làm nước gã đang mân mó con gà chợt như thấy ai nhìn mình,ngẩng mặt lên gã thấy tóc ngắn đứng đó :
- Làm nước con gà mà như giặt giẻ lau.
- Chị làm mẫu hộ em.
Gã nói kháy...
- Đưa đây...
Thằng bạn gã trố mắt nhìn đầy kinh ngạc...
Buổi tối gã nhận lại cái ba lo với cây đàn đã được lau giặt sạch sẽ.Tóc ngắn nháy mắt :
- Đừng hát xẩm nữa.
Gã ấp úng...:
- Tôi xin lỗi chuyện hôm qua...
- Không...không có gì...tôi cũng xin lỗi hơi quá lời.
...Đêm...Ngõ tối im lặng...Gã ngồi ban công rít thuốc,ánh đỏ lập lòe,bầu trời chi chít sao hở ra vài mảng bé bằng bàn tay,nhà ken sát nhà.Đâu đó vọng ra tiếng tivi,xen tiếng cãi vã chửi rủa...Gã nhếch mép cười...Rồi gã cũng lôi một con vợ về cái ngõ này,dứt khoát nó mà làm dâu ở đây là phải biết chửi...à...có khi phải có võ nữa...nghĩ đến đó gã liếc xuống phòng trọ đối diện.Ánh điện vẫn sáng đèn,tóc ngắn chắc đang học.Một cô bé kỳ quặc mà gã chưa bao giờ gặp...Đêm khuya dần...Ngõ thêm tối và im lặng,tàn thuốc trên tay gã cháy dài...

...Gã dậy muộn,gần trưa rồi,có tiếng chửi,ngay sát đầu gã...Mẹ kiếp,gã mò xuống,mở cửa :
- Sáng sớm chửi cái gì thế?
Có tiếng cười :
- Sớm cái gì Mốc ơi...gần 12h trưa rồi...
Ở nhà mọi người gọi gã là Mốc,tên thật là Dũng,hay bị gọi là Dũng mốc...
- Sao mà chửi nhau ngay nhà tôi?
Tiếng mụ hàng xóm the thé:
- Cái con ranh con này này,phơi quần áo nhỏ nước tong tỏng vào đầu tao,bố ai mà chịu được...
Có tiếng cãi :
- Trước nay cái phòng này vẫn chỉ có chỗ này phơi,cháu vừa về ở làm gì được,với lại bác góp ý thế nào chứ chửi là không được...
"À thì ra tóc ngắn,ma cũ định cắn ma mới cái ai dè cắn phải ma cô..." Gã nghĩ thầm,bước hẳn ra càu nhàu :
- Bà chửi cái gì,thấy người yêu tôi mới đến bắt nạt hả? Đi về...
Gã gầm lên hai từ cuối cùng.Mấy mụ đàn bà tròn xoe mắt nhìn gã đầy thắc mắc khó hiểu bởi cách gã cư xử và lời lẽ vừa thốt ra,chắc chả ai muốn dây với gã nên lủi về hết.Tóc ngắn nhìn gã :
- Cảm ơn,nhưng tôi không phải người yêu anh,anh có vẻ "thiêng" ở đây nhỉ?
- Cũng thường thôi...nói bé để tôi ngủ tiếp.
- Hứ...
Bỏ lại đôi môi đang bĩu ra đầy gợi cảm gã quay vào nhà,thủng thẳng...leo lên gác ngủ tiếp.
Buổi chiều,hoàng hôn nắng liêu xiêu,xen qua mấy lớp nhà,ngõ nhập nhoạng,loang lổ.Gã ngồi nhìn ra ô cửa sổ bé tý,đủ thứ âm thanh hỗn tạp vọng về,tiếng trẻ con khóc,tiếng vung nồi rơi,tiếng quát của người lớn,tất cả như một bản hòa ca của cuộc sống nơi ngõ nhỏ.Có vui,có buồn,có niềm hạnh phúc,có khổ đau,có sum vầy và có cả nỗi cô độc...
- Anh gì ơi...
Gã giật mình..."Gọi mình chăng?"Tiếng tóc ngắn :
- Anh Mốc ơi !
- Ai cho cô gọi tên cúng cơm của tôi?
- Tại vì chưa biết tên mà...
- Dũng...Sao???
- À...không,em hỏi việc này tý,con gà anh không chăm hay bán cho em?
- Sao cô biết tôi ko chăm?
- Anh ngủ suốt thế...
- Ừ...suy nghĩ đã...hay đổi đi...
- Đổi gì?
- Cho anh sang góp gạo thổi cơm chung thì gà cũng là của em.
- Vô duyên...
Tóc ngắn thụt vào...Gã nằm dài giữa nhà,vắt tay lên trán "Có phải thay đổi điều gì đó nơi cuộc sống của mình không nhỉ?..Không thì làm sao có em?"

Đôi khi gã rất hay buồn,từ rất nhỏ gã đã biết buồn.Cảnh nhà cô quạnh,gã ít bạn bè,tự ti thành ra tính hơi cộc cằn.Lớn lên,chơi với ai gã cũng cố gắng làm người tốt.Dòng đời xô đẩy,gã không hư hỏng nhưng cũng chẳng ngoan ngoãn gì,cờ bạc biết,trai gái biết,chỉ có hút xách là gã chưa bập vào.Cái ngõ bé tý này đã có hai đứa bạn gã toi rồi,vì nghiện.Mẹ gã coi việc gã chưa nghiện là một điều may mắn mà thôi chứ gã chẳng đáng tin đến một xu.Gã biết bà ghét cái bản mặt hắn vì hắn giống một người,rất giống...Chứ bình thường bà cũng thương gã lắm.Gã không có kỷ niệm gì về người bố,lớn lên nghe nói bố gã là tên Sở Khanh có cỡ,gã chỉ biết vậy.Mẹ gã từ chối nói về sai lầm của mình dưới mọi hình thức.Có lẽ "đời cha ăn mặn thì đời con khát nước", gã ít bạn gái và cũng không thích tán gái.Đứa người yêu đầu tiên là con bé con bà bán xôi đầu ngõ,nó thích "bay,lắc" hơn gã nên nhanh chóng bỏ nhau.Đôi lần mẹ gã cũng ướm cho gã đứa nọ đứa kia,gã không ưng.Đứa thì ghi lô đề chuyên nghiệp đầu phố,đứa bán hàng xén ngoài chợ...lung tung cả,nhưng tiệt không có đứa nào mà gã thấy tử tế."Con nhà lính mà tính nhà quan"...Gã vẫn ế người yêu chỏng chơ.Lần đầu tiên gã thích và ấn tượng về một người sâu sắc đến thế,đấy là "tóc ngắn"...
Sáng hôm nay hắn dậy sớm hơn bình thường rất nhiều.Hắn muốn biết tóc ngắn làm gì buổi sáng.Hóa ra hắn vẫn dậy muộn,tóc ngắn dậy lâu rồi,vừa đi chạy tập thể dục về,mái tóc ngắn đẫm mổ hôi.Gã đánh răng rửa mặt xong,thất thểu đi ra ngõ thì tóc ngắn cũng tắm xong,dáng điệu khỏe khoắn.Nhìn thấy hắn khẽ hất đầu :
- Đi ăn sáng anh.
- Cô mời? Hay tôi?
- Ôi giời ai mời quan trọng gì,đàn ông gì...
Tóc ngắn ngừng câu tỏ ý lỡ miệng sợ hắn lại giận.
- Tôi nói thật vì tôi chả còn xu nào cả.
Hắn thật thà.Tóc ngắn nhìn hắn thương cảm rồi khoát tay như nam giới :
- Đi...
Bữa sáng diễn ra chóng vánh,con bé hàng xôi liếc qua liếc lại tỏ ý hơi ghen,bát xôi đặt gắn hơi mạnh,gã nhếch mép cười...Hai đứa đi song song vào ngõ :
- Anh không học hành hay làm gì à?
- Không...
- Sức vóc thế tôi nói đừng giận,anh bám váy mẹ mãi sao?
- Ừ...khối đứa núp dưới váy mẹ không xong,tôi quen rồi...
- Anh đừng nhìn đời qua cái ngõ tối om này,ngoài kia là bao thứ rộng lớn,sao anh không thử cất cánh bay một lần?
- Dạy khôn tôi hả? Vô ích thôi,tôi ngu quen rồi,mà bay với lượn gì,tôi có là chim đâu...
Gã đi vào nhà " Ừ nhỉ? sao mình không thử bay một lần? Biết đâu lại chả tìm thấy ngoài trời xa cánh diều mơ ước..." Của nợ thật,từ hôm biết em gã toàn nghĩ những thứ chưa bao giờ nghĩ,mơ những thứ chưa từng mơ...

...và rồi gã đi làm,tóc ngắn giới thiệu gã đi làm ở một nhà hàng,trông xe.Tuần đầu trôi qua êm ả,gã cố gắng làm tốt công việc dù chả có gì.Thế mà tóc ngắn dặn dò ghê lắm,cứ như là gã sắp đi làm chuyên gia ở nước ngoài.Mà cũng chả hiểu sao việc gã "vô công rồi nghề" làm tóc ngắn băn khoăn thế.Cũng không hiểu sao gã dễ dàng thay đổi thế,chỉ một hai lần là làm theo ngay.Tóc ngắn chưa kịp hồ hởi với "chiến công" của mình thì một chuyện xảy ra...
Một buổi chiều,bãi xe đông nghẹt :
- Này thằng kia...có biết cái xe tao bao nhiêu tiền không mà để thế hả?
- Dạ vâng...
Gã nhũn nhặn.
- Chưa được,kéo dịch nữa vào,mày không có não à?
"Ơ...được mấy chén mà mày húng thế thằng kia?" Gã lẩm bẩm chửi mắt lườm lườm.Lão khách đi vào,lát sau đi ra với người quản lý,nói một tràng dài...
- Cậu xin lỗi khách đi.
- Lỗi gì hả anh?
Gã hỏi thật lòng.
- Xin là xin,lỗi gì tính sau.
- Không được anh ạ.
- Cậu...
Lão khách chêm vào :
- Cái loại này cho nghỉ thôi,làm culi như làm tướng...
"Ơ...tao làm gì mà mày cứ nhiếc móc tao mãi thế nhỉ". Gã gầm lên :
- Câm cái miệng chó đi không tao đập cho bây giờ.
Lão khách nhảy lùi lại :
- Ông thách mày đấy.
Gã quay sang người quản lý :
- Anh cho em nghỉ việc.
Gã giật ngay cái cọc buộc dây quây bãi xe vụt lấy vụt để...
Tối...gã sang nhà tóc ngắn...
- Anh không muốn làm thế nhưng...
- Người ta gọi cho em rồi,anh kể lại xem nào?
Gã chậm rãi tua lại.
- Thật chứ?
- Nói dối làm gì,thề độc đấy.
Tóc ngắn đứng bật dậy :
- Sao không tẩn cho lão ấy ngay từ đầu.
Gã bật cười...
- Gấu thế !
Đêm...gã vắt tay lên trán không ngủ.Có lẽ gã vô dụng thật,làm cái việc trông xe mà không nhịn được.Gã cứ đi ra đi vào cái ngõ tối tăm,cứ nghĩ mình như hùm như hổ...Hóa ra đời còn nhiều ngõ khác nữa đấy chứ.Gã thở dài,tàn thuốc lại cháy...đêm dần về sáng...miên man ngõ vắng,thênh thang buồn...

Con gà Tía của gã thế mà hay ra phết,hôm nay vần hơi mà buông con gà kia gần chết,hai hồ hơi mà người đen như củ súng.Mang gà về đến ngõ thì tóc ngắn thò ra :
- Bán con gà đi anh Dũng.
" Muốn mua gà đổi giọng gọi anh ngọt thế". Gã cười :
- Con này thịt chưa ngon em ạ.Để anh nuôi béo đã.
- Em nuôi thật mà...
Gã nhìn tóc ngắn từ đầu đến chân :
- Có bao nhiêu tiền mà đòi mua?
- Anh bán bao nhiêu? Mà em cũng không có nhiều tiền.
- Con này tông tử khét tiếng đấy,bán thì không có giá,đồ kỷ niệm.Em thích thì nuôi...Mà con gái gì mà kỳ quặc,thích nuôi gà...
Tóc ngắn không nói gì,im lặng.Gã đặt con gà vào cửa nhà tóc ngắn rồi đi vào nhà.Mẹ gã liếc xéo lẩm bẩm " Dại gái". Gã lừ mắt nhìn "Biết cái gì mà ...mà..." Gã bỏ lên gác nằm,ánh mắt tóc ngắn khi gã đặt con gà xuống làm gã băn khoăn.Nó nửa như xót xa,nửa như căm giận,nửa như trách móc...Gã không hiểu hay không thể hiểu...Nhiều ngày sau gã vẫn nghĩ về cảm giác lúc đó.gã không phải người nhạy cảm,gã chỉ quan tâm tới người mà gã cảm mến,gã tự cho mình cái nghĩa vụ phải quan tâm chia sẻ và che chở cho người con gái mà gã yêu dù cô ấy...cóc cần.Con gà của gã vẫn được phơi nắng đều dưới ngõ...Nó đỏ khỏe lắm...Một hôm nàng bảo gã :
- Cuối tuần đá con tía anh Mốc nhé.
Gã trố mắt nhìn :
- Đá với ai? Hâm à? Con gái mà đá gà?
- Em ghép rồi? Con nào mà chả là con người.Đá với mấy cha dưới quê em.
Gã như hụt hẫng,chơi vơi.Cứ nghĩ nàng cá tính,nàng thích chơi trội...ai dè nàng cờ bạc thật...Tự nhiên yêu thương trong lòng gã vơi đi trông thấy,nàng bỗng có nét của con bé ghi lô đề đầu phố,cái mặt đanh đá của con bé bán hàng xén và cả sự cộc cằn của con bé bán xôi...Gã buồn,gã không muốn và không thấy yêu nữa...Giá như ...Mà thôi! Cuộc sống mà,"giá như" mãi để làm gì.Nàng vẫn là nàng,gã là gã...Chung cái ngõ thôi mà,chung đường đời khó lắm...

Gã cứ nghĩ thế,tưởng là ghét thế,nhưng ngày nào gã cũng ngóng,cũng trông,không thấy bóng nàng lướt qua thì chuyện gì cũng thấy chán,không làm việc gì được cho ra hồn...
Thứ bảy,quá trưa,gã đang nằm dài thì nàng gọi.Nàng rủ gã về quê đá gà thật.Gã ậm ừ không định đi nhưng chân thì thoăn thoắt đi vào nhà tay với áo chân mặc quần như ma xui quỷ khiến.Đi xe mất một tiếng,đến nơi tầm hai rưỡi chiều.Gã lèm bèm :
- Đá muộn thế?
- Sáng bận học...
Gã ngạc nhiên khi bất cứ đứa trẻ con nào đi ngang qua nàng đều gọi " Đại ca" rất to. Gã lạ lắm mà không dám hỏi. Nàng đem gà ra đá thật...đầy đủ đồ nghề,mình gã và nàng một phe.Con gà Tía đá như côn vụt,lối lăng kiểm soát toàn bộ,gã mãn nguyện vì đưa nàng một con gà hay.Nàng bắt bạc lạnh lùng,gã nhìn mà xót xa...Gà ăn nhanh,về nhà nàng...Ngõ rậm và hoang sơ,cánh cổng tre cũ kỹ,mọi thứ rêu phong.Căn nhà năm gian một trái buồng một bên bếp.Nàng mở cửa,bụi bay nhè nhẹ.Gã khẽ hỏi :
- Bố mẹ em đâu ?
- Trong nhà,anh vào đi.
Gã đi vào khe khẽ rồi giật mình đứng im,trên bàn thờ,di ảnh hai người sắc nét,bố nàng rất giống nàng,cái trán bướng và đôi mắt to...Gã thở dài.Nàng hì hục dọn dẹp sau khi thắp ba nén hương lên bàn thờ.Căn nhà đầy mùi hương trầm với mùi bụi cũ mèm ngai ngái.Nàng bảo :
- Mai về Hà Nội nhé.
Gã trố mắt rồi ậm ừ đầu nghĩ thầm "ở luôn đây với em cũng được".Bữa tối đơn giản nhưng lạ miệng,nàng kho tép với lá riềng,lâu rồi gã không ăn.Đêm xuống,nàng để cái chõng giữa sân,mép hè trải cái chiếu,gã biết ý ngồi nơi chiếu,nàng nằm chõng tre nhìn lên nền trời.Trăng mười sáu tròn vành vạnh,đỏ thẫm như cái mâm đồng nơi góc vườn...Nàng khẽ nói :
- Anh muốn hỏi gì về em?...
Đúng...gã đang cần hỏi rất nhiều...

...Nàng không nói gì một lúc lâu,dưới ánh trăng,khuôn mặt nàng loang loáng nước...nàng khóc? Đúng thế,lần đầu tiên gã thấy nàng khóc..."Khi sinh em,mẹ em mất nhiều máu rồi không qua khỏi vì quá yếu...Bố em gà trống nuôi con.Bố em là võ sư,ông mê đá gà lắm.Từ lúc bé xíu ông đã dạy võ nghệ và bế em đi khắp các sới gà...Cho đến một ngày,bố em dính vào một độ gà mà mắc bẫy người ta,nợ nần chồng chất.Bố em lao tâm khổ tứ để trả nợ mà không biết.Đến khi chuyện lộ ra,người lừa bố em lại là người bạn thân nhất.Bố em chỉ kể được với em có thế rồi đột quỵ,liệt nằm đâu nằm đấy.Suốt những năm cấp một cấp hai,em làm lụng đủ thứ nuôi bố.Bố cũng chả ăn được gì nhiều,nhưng sức vóc em không có,lại là phận gái,lúc bé thì đi xin,lúc lớn thì làm thuê.Đến khi em chuẩn bị vào cấp ba thì bố mất.Lạ một cái là dù em khổ em vẫn muốn học,em học giỏi hơn bạn bè dù đôi khi phải nghỉ học vì không có quần áo mà đến trường.Bố mất đi chỉ để lại căn nhà,mấy cuốn sách võ thuật gia truyền và món nợ bao năm vẫn đấy.Người ta không đòi vì biết sự thật đã lộ."
- Anh có nhớ người chủ con gà thua ban chiều không,cái gã mặt trắng bệch ấy?
Nàng đột ngột hỏi.Gã giật mình :
- Không,anh không nhớ nổi ai với ai.
- Cái gã đấy là người đã lừa bố em.Gã vẫn nhơn nhơn sống,chơi gà mà không thấy nhục nhã gì.Lạ một cái từ ngày em biết ôm gà đá với gã gã chưa thắng em một độ nào.Càng thua em càng rủa,gã lại càng cay,càng đánh.Cái con gà ban chiều em bắt bóng chủ định dùng con gà của anh để úp đấy...
Gã thấy đêm trăng lạnh quá,gió thổi gã nổi da gà...Gã nhìn nàng,dưới ánh trăng nàng nhếc mép cười nhạt.Nàng khổ quá,đến nỗi tâm hồn chai lại.Có lẽ chẳng còn nỗi đau nào khuất phục nàng nữa,vậy nên nàng mới bất cần đến ngỗ ngược...
Đêm khuya,lạ nhà,gã trằn trọc không ngủ,đời gã chả phải lo nghĩ gì,gã chưa bao giờ nghĩ ở đâu đó có một kiếp người éo le như nàng,lại là phận nữ nhi.Gã vẫn chưa biết nàng lấy tiền ở đâu để ăn học,nhưng chỉ những gì đã trải qua thôi đã làm gã phục lắm rồi...Ánh trăng soi qua khe cửa,nhàn nhạt,gã vắt tay lên trán nghe gió thổi lật phật ngoài vườn chuối,mông lung thức giữa đêm dài...

...Sáng sớm,hai đứa về lại thành phố.Gã vào nhà,cứ ngồi lặng im bên khung cửa sổ nhìn đăm chiêu.Mẹ gã không dám chửi nữa,nhìn gã thất thần quá.Gã bỗng thấy nhớ cánh đồng quê nàng và cả cái vườn rậm rạp hồi đêm gã thấy lạnh lẽo nữa...
Rồi gã đi làm lại,lần này gã không sẵn sàng...bỏ việc nữa.Gã cố chịu đựng,cố làm tốt công việc được giao.Nhà gã bớt tiếng chửi,đêm đêm gã ở nhà,không đi đâu cờ bạc rượu chè gì.Gã sang nhà nàng,ngồi ở đó đọc sách hay chỉ để nhìn nàng thôi.Nàng cũng thấy gã thay đổi nhưng có lẽ nàng không chú ý đến gã như gã chú ý đến nàng.Gã như một người bạn hơi thân cùng xóm của nàng mà thôi.Nàng cũng đi làm,rất vất vả,nhưng lúc nào mái tóc ngắn cũng xuất hiện trước hắn với điệu bộ vui vẻ,ngõ hẹp vang tiếng nàng hát mỗi khi chiều về...Mọi chuyện cứ thế cho đến một ngày.Gã đi làm về không thấy bà già gã đâu.Ngó sang nhà nàng thấy đôi dép mẹ mình ở cửa. Gã tò mò đi sang,tiếng nàng ấm ức :
- Bác nói gì cháu không hiểu?
- Thì bác cứ nói thế,mất lòng trước hơn được lòng sau.
- Bác không phải lo,cháu thừa tự trọng để hiểu mọi vấn đề và đừng bao giờ nghĩ cháu vì vài đồng bạc mà kết bạn.
Mẹ gã ấp úng :
- Ừ...ừ..thì có nhiều đứa gái quê nó ghê lắm,lên đây tìm mọi cách để ở lại.
Gã đi hẳn vào :
- Đi về đi...
Gã nói nhưng nhìn vào sâu thẳm.Mẹ gã không nói gì,hiểu gã hơn bất kỳ ai,xỏ dép đi về.Gã quay ra :
- Em đừng nghĩ gì...
Trong nhà im lặng...
Chiều hôm sau,gã đi làm về,đảo mắt nhìn nhanh sang phòng nàng.Linh cảm của gã đúng,căn phòng trống trơn.Gã đi vào nhà,mẹ gã ngồi thấtt thần như người có tội :
Gã gào lên :
- Bà thì hiểu cái gì hả? Mà mở mồm nói như thế?
- Tao,tao chỉ nghĩ...nhà có mỗi mình mày,nhỡ nó lừa...
- Cái nhà thối nát này có cái gì mà lừa? Biết gì về người ta không mà tưởng bở,báu lắm đấy...
Đồ đạc bay loạn xạ,chỉ tiếng gã chửi và gào thét,con thú hoang trong gã sống lại khi người dạy thú bỏ đi.Hàng xóm được một phen sợ sệt,lấm lét nhìn qua cửa sổ...Ngõ chiều loang lổ ánh hoàng hôn,gã gục đầu trước khung cửa căn phòng nàng thuê,đôi vai rung lên không thành tiếng...Tóc ngắn của gã bỏ đi thật rồi...

Gã thẫn thờ hàng tuần,lần đầu tiên trong đời cảm giác mất mát đến với gã rõ ràng thế.Đâu đó nơi tâm hồn gã có những giọt nước mắt rơi dài.Nàng bỏ con Tía lại,bỏ cả gã nữa,nơi ngõ nhỏ vắng tiếng nàng cười,giọng nàng hát.Gã thấy như chẳng còn gì nữa.Gã buồn và xót xa,nhưng gã không gục ngã.Gã tin nàng vẫn ở đâu đó nhìn gã,xem gã có trượt ngã với nỗi đau không,gã mong nàng vẫn để tâm đến gã,như một người bạn thân thiết...Mỗi lần cho con Tía ăn hay phơi nắng gã thường nén tiếng thở dài,run run như ở gần nàng,thoáng thấy bóng dáng ai quen thuộc gã lại bồi hồi bước nhanh lại gần...rồi lại thẫn thờ bước đi.Cảm giác mất nàng khiến gã không chịu được,gã tìm mọi cách để tìm lại nàng,mò mẫm các khu trọ,lân la nơi cổng trường,mò về quê nàng...Không kết quả...Gã mệt mỏi và nhớ nàng đến phát điên.Nàng vẫn đâu đó nơi thành phố này,đâu đó trên nhưng con đường đầy lá bay gã vẫn qua...Gã hay ngồi một mình bên khung cửa,nhìn sang phòng nàng,coi nhưng tiếng động của người mới thuê là do nàng gây ra rồi cười xót xa...Lòng gã giờ tan nát...Với gã hai chữ "si tình" đến nhanh quá,vội quá làm gã không còn là chính mình...
Thời gian có thể lấy đi nhiều thứ nhưng nỗi đau thì là một thứ ngoại lệ.Và nỗi đau không chừa ai cả,kể cả một thằng ngỗ ngược bất cần như gã...
Tháng ngày qua đi,gã chỉ thấy thêm nhớ nàng hơn,thêm tuyệt vọng hơn.Giữa những lúc tưởng chừng như vô vọng nhất thì gã thấy nàng...Nơi góc phố vắng,gã ngồi nhâm nhi cốc trà đá nhìn chằm chằm vào dòng người qua lại,kiếm tìm một hình bóng...và nàng của hắn vụt qua,sau xe một gã trai trẻ khác,gã nhìn mà không diễn tả nổi cảm xúc của mình.Gã phóng theo...điên dại...tức tối...hụt hẫng...nhưng gã không làm gì cả.Gã đi theo về đến nơi nàng ở,người con trai đèo nàng một lúc mới trở ra.Khuôn mặt rạng người của hắn khiến gã nghĩ đến chính gã khi cùng nàng về quê đá gà.Một nỗi hờn ghen vô cớ dâng lên trong lòng.Gã muốn bước vào,muốn được gào lên với nàng rằng gã nhớ nàng,cả con Tía nữa,nó cũng nhớ nàng.Gã muốn được giãi bày,muốn được chứng tỏ với nàng gã đã cố sống tốt như thế nào để đợi nàng...Nhưng...gã không thể...
Con đường về sao dài thế,cô quạnh giữa đêm dài,ngõ vắng nơi gã ở hiện ra nhưng cái hang lạnh lẽo,ánh đèn đường nhờ nhờ soi bóng gã liêu xiêu bước qua.Gã ngồi xuống hiên,ngõ đêm lạnh,mùi không khí ẩm thấp xộc vào mũi gã,mọi nhà đã im ắng chìm vào giấc ngủ.Gã bỗng thấy lòng nhẹ tênh...Mất nàng thật rồi...như một giấc mơ trôi qua bên đời mà thôi.Nàng cũng như bao người con gái khác,cũng mưu cầu cuộc sống gia đình ấm êm...Mà gã thì có cái gì nhỉ??? Một căn nhà nơi ngõ tối thâm u,một bà mẹ tối ngày chửi con vì đồng tiền bát gạo,một thằng đàn ông học hành sự nghiệp chẳng đến đâu...chẳng có gì đáng gọi là tự hào cả.Gã cười nhạt vào cuộc sống của mình,cười nhạt vào bóng đêm đang bủa vây gã.Tạm quên đời đi vậy,quên cả nàng nữa...
Những ngày sau đó không ngày nào gã không ngồi trước ngõ nhỏ nhà nàng,mong chờ được nhìn thấy nàng.Gã muốn ngắm nàng dù từ rất xa,muốn thấy nàng cười dù là với người khác.Gã phát hiện ra một điều mà đối vơi gã còn to tát hơn colombo tìm ra châu Mỹ nhiều,đó là nàng dù ngồi sau xe gã trai kia nhưng chưa hề thấy nàng ôm hắn lần nào.Gã mãn nguyện ra mặt vì phát hiện đó.Về nhà gã huýt sáo om sòm mấy buổi chiều...Rồi cảm giác ấy nhanh chóng qua đi.Gã lại buồn...Gã không được gần nàng,không được nói chuyện,không được nghe nàng kể về cuộc sống,kể về tuổi thơ đầy nắng gió vất vả của nàng...
Cho đến một ngày...Gã thật sự hối hận vì sự hèn nhát của mình.Tại sao thấy nàng mà gã lại không dám lại gần,không dám nói nửa lời bao biện cho gã và cho cả bà mẹ tham lam của gã dù rằng bà lo cho gã mà thôi...
Nàng đã yêu người khác thật rồi...Gã trai đó đã đèo nàng về rất khuya,nàng đã ôm eo hắn như một điều tất yếu mà chính gã cũng thấy mong đợi,trong tủi hờn,cay đắng và tiếc nuối.Hằng đêm,gã vẫn đợi nàng nơi đầu ngõ nhà nàng,hàng trà đá hiu hắt ánh đèn,mái đầu bù xù của gã gục xuống,thoáng lại ngẩng phắt lên khi nghe tiếng xe lao vào ngõ,ánh mắt kiếm tìm và đau đớn...Rồi gã cũng cố để quên,cũng dằn lòng để đêm đêm không đến đó nữa...Gã khác xưa rồi,con thú hoang lạc đường tình và đau khổ khác xưa nhiều rồi...

...Nửa năm sau,gã dần nguôi ngoai những gì đau đớn nhất dù đôi khi vẫn ngẩn ngơ nghĩ về hình bóng nàng.Mối tình thực sự đầu tiên trong đời vừa chớm nở đã lụi tàn.Gã đi về như cái bóng lẻ loi nơi ngõ nhỏ tối tăm.Nơi ấy gã có bà mẹ ngày ngày vẫn ca bài ca chửi con không mệt mỏi,có ánh đèn đường vàng vọt nơi đầu ngõ soi bóng hắn đêm về,có căn phòng trọ đối diện đầy thân thuộc và xót xa...
Hôm nay con Tía đá độ vớt để thay lông.Nó ăn ba độ rồi,nàng bỏ nó lại cho gã,gã coi nó như bạn,nó chứng kiến mọi thứ trong cuộc đời gã kể từ khi nàng xuất hiện.Đối thủ của nó là con Ô mã mái đẹp lắm,gã hơi chờn,định không ghép đá nhưng rồi vẫn tặc lưỡi "Ôi dào,bằng cân bằng chạng thì phang,nghĩ làm gì".Vào hồ một,con Tía thua lối hẳn,lần đầu tiên nó chịu thua lối đối thủ của nó.Con Ô mã mái chạy xe buông tát cực tốt,Tía không đánh nổi một đòn thật thà nào,mỗi lần Ô quay lại là bốn năm chân đặt vào mặt Tía.Hết hồ Tía đã xuống giá bốn không có khách.Ra làm nước,Tía đen hết mặt,hàm dưới có vẻ hơi ê,Ô thì sạch trơn như chưa đá.Hồ hai và hồ ba vẫn thế,Tía có thêm vài cái mé đuổi thật thà vì Ô đôi khi chạy đuối hơi muốn dừng nghỉ.Sang hồ bốn thì giá còn một.Tía đã gẫy cổ và câm mỏ,nó cưa hời hợt rồi chịu đi dưới,Ô leo lên cưa đè đánh mé.Hết hồ bốn giá còn tám điếu rồi năm điếu...Gã mặt dài thượt,vớt vát bắt thêm mấy quả lấy sĩ diện,coi như bỏ tiền đánh đề.Hồ năm vẫn thế,Tía hai mắt gần như mù,chỉ còn lên chân theo phản xạ.Bạn bè gã khuyên bê,gã nhìn con gà...Bỗng nơi xa nào đó gã thấy nàng ,con Tía của nàng sắp thua rồi,không còn cửa cứu nữa,như mối tình đơn phương của gã vậy,không cách gì níu kéo được...
Bạn bè rủ gã đi xả xui thua gà,gã nhậu vút chỉ cần câu,coi như giải luôn vạn nỗi sầu đời chứ không riêng gì gà...Đêm khuya,gã ngật ngưỡng đi về trên phố.Cũng chả nhớ nổi xe gã đứa nào đã dành đi,gã đi bộ,thất thểu dọc con đường đêm thưa thớt tiếng còi xe.Một làn gió mát thổi qua mặt gã,cơn giông mùa hạ ập tới,mưa quất vào mặt khiến gã tỉnh cả rượu,rúc vào góc hiên ven đường trú mưa.Có chiếc xe máy trờ tới,đôi trai gái cãi vã trong mưa,người con gái khóc,gã liếc nhìn,"một cái tát",hay đây...Chiếc xe vụt đi bỏ lại người con gái đứng chơ vơ giữa mưa đêm mịt mùng.Gã nhớ đến cái đêm gã bỏ đi ra ngõ giữa cơn mưa khi mới gặp nàng...gã dụi mắt...nàng đứng đó,"Tóc ngắn" của gã đang chìm trong mưa,nức nở khóc...Người ta phụ nàng rồi sao? Và trớ trêu thay,nàng đang khóc trước mặt gã...Đêm...những hạt mưa bay ngang ánh đèn...gió gào thét trên những ngọn cây,có bốn mắt nhìn nhau...Ngạc nhiên...lạ lẫm...ngượng ngùng...yêu thương...và cả nỗi đau nghẹn ngào không nên lời...

Gã gặp lại nàng như một giấc mơ,cơn mưa đêm mùa hạ đưa nàng về với gã như xoay chiếc lá vàng.Trước đây,đôi khi tình yêu ích kỷ trong gã nhen nhóm lên gã vẫn mong nàng bị người yêu bỏ,và nàng sẽ thấy tình yêu gã dành cho nàng lớn đến chừng nào.Nhưng khi nàng xảy ra chuyện gã tự trách mình yêu đến tàn nhẫn.Giờ tự nhiên gã thấy mình chẳng còn như xưa nữa,gã hờ hững với chính tình yêu của mình,nó như một vết chai rồi.Trước gã cứ ngỡ khi nàng trở lại,gã sẽ sung sướng đến phát ngất,sẽ vồ vập mà đón nhận...Vậy mà...Nàng cũng vậy,lạnh lùng hơn sau nỗi đau.Với nàng,gã vẫn là anh Dũng "mốc" vô công rồi nghề thích ăn bám mẹ.Đều đặn mỗi tuần hai buổi gã đến thăm nàng,như để tìm lại mảnh ký ức của mình.Anh em nói chuyện trên trời dưới biển,đi lang thang rồi về.Gã không một lần lộ ra gã đã đau khổ thế nào khi mất nàng còn nàng cũng chưa một lần kể về mối tình của nàng...
- Anh mốc này...
- Sao nhóc?
- Anh học lấy một nghề gì đi.
- Nghề gì?
Nàng buột miệng :
- Sửa xe chẳng hạn.
- Ừ ...có khi thế thật.
Thời gian thấm thoắt,gã đã có cửa hàng riêng,cặm cụi với công việc.Mẹ gã thôi rầy la mỗi ngày,đôi khi nhìn gã tủm tỉm cười."Tóc ngắn" cũng ra trường và đi làm,ra dáng lắm.Đôi lần mẹ gã nhẩn nha :
- Hay mày lấy vợ đi Mốc,cũng đến tuổi rồi...
- Có mỗi đứa thích thích thì sang đuổi đi,lấy liếc gì...
Gã thù dai nhắc,mẹ gã tưởng thật bần thần...
- Không tìm được à?
...Ra là bà cũng biết gã tìm,gã cười thầm.Nàng mà biết chuyện này thể nào cũng cười,cũng chọc.Dạo này gã cũng quan tâm nàng lắm,nàng cũng có vẻ vui khi thấy gã đến...Gã đôi lần thấy đôi mắt rạng ngời của nàng mà nhói tim...Cái ngõ tối tăm những tưởng có một đám cưới nay mai...Nhưng...Ở đời chả ai biết được chữ "Ngờ"...

No comments:

Post a Comment

Tìm kiếm bài viết

Được Xem Nhiều